Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời

Chương 100: Đếm Ngược Kết Thúc






"Cầu mà không được."
Thanh âm Minh Lãng chui vào tai Quý Thần Ly.

Hai cánh tay nàng vòng qua cổ Minh Lãng, mỉm cười ôm chặt cô, cười cười, đột nhiên buông lỏng tay ra, thả lỏng cơ thể nằm ngửa trên sàn nhà, thở dài một hơi thật sâu.

"Sao lại thở dài?" Minh Lãng cũng nằm xuống bên cạnh Quý Thần Ly, đem tay nàng nắm trong lòng bàn tay, thưởng thức từng ngón tay một.

"Em thở dài vì chị." Quý Thần Ly mặc Minh Lãng nắm tay, nghiêng đầu nhìn cô, chế giễu, "Chị sống hai đời, lâu hơn em vài thập niên, đường đường là bá đạo tổng tài giờ đi bán điểm tâm, thật là lợi hại a."
"Ai nói là bán điểm tâm?" Minh Lãng cười, nhướng mày nhìn Quý Thần Ly, "Rõ ràng là lão bản nương."
"Mơ đi, còn đấy mà lão bản nương." Quý Thần Ly cười nhạo, "Em mới là lão bản nương, từ hôm nay trở đi chị chính là nhân viên làm thuê, hiểu chưa?"
"Tôi nói lão bản nương......" Minh Lãng xoay người, nhìn thẳng mắt nàng ý cười doanh doanh, ngón tay điểm ngực nàng, "......!Chỉ chính là lão bà của lão bản nương."
Nhiệt khí cô thở ra phả vào mặt Quý Thần Ly, mặt nàng nháy mắt đỏ thẫm "Hai ta đã sớm ly hôn, coi như chị là vợ bà chủ......!thì cũng là tiền nhiệm!"
Khuôn mặt nàng hồng hồng đỏ đỏ, Minh Lãng nhịn không được nhéo một phen, "Có biện pháp nào chuyển thành đương nhiệm không?"
"Xem chị biểu hiện đi." Quý Thần Ly hất cằm lên cao hừ hừ.

"A?" Minh Lãng khoa trương cau mày, mắt thấy đôi mắt hình viên đạn của Quý Thần Ly bay tới, đành phải giãn lông mày ra cười làm lành, "Hảo, xem tôi biểu hiện."
Vị trí thoải mái lại an tâm bên cạnh Quý Thần Ly nguyên bản thuộc về bảo bối Ngốc Điểu, giờ không biết từ đâu lòi ra một con quái vật khổng lồ tu hú chiếm tổ, Ngốc Điểu đương nhiên không vui.

Đừng tưởng nó lông dày béo mập, dáng người thật ra rất mạnh mẽ, thoăn thoắt linh hoạt nhảy về phía trước, thuận lợi nhảy qua Minh Lãng, chen vào giữa hai người, sử dụng cặp mông lắm lông béo mập của mình đẩy đẩy Minh Lãng, mưu đồ đẩy cô ra xa Quý Thần Ly.


"Meo." Ngốc Điểu nằm sát bên Quý Thần Ly, ai oán kêu một tiếng, phảng phất đang lên án mẹ ruột có vợ là không cần khuê nữ.

Minh Lãng chỉ có một mắt, từ giây phút bò cửa sổ tiến vào chỉ bận nhìn Quý Thần Ly, trong mắt mãn tâm mãn nhãn đều là nàng, thật sự không chú ý trong phòng còn có sinh vật khác.

Trước mặt bất thình lình xuất hiện một cái mông to lắm lông ngọ nguậy, đuôi còn thường thường ngoe nguẩy, sợ hết hồn, "Đây là cái quái gì?"
"Gì mà cái quái gì?" Quý Thần Ly nhìn Minh Lãng bằng nửa con mắt, "Đến làm quen một chút, khuê nữ của em."
Minh Lãng thích thú ngồi dậy, đem mèo ôm vào trong ngực sờ sờ, "Con gái, tên con là gì a?"
"Đây là con gái em, chị gọi bậy cái gì?" Quý Thần Ly cũng ngồi dậy, đoạt lại Ngốc Điểu từ tay Minh Lãng.

"Được được, con của em." Minh Lãng thỏa hiệp, "Con gái em tên gì, cái này có thể nói cho tôi biết sao?"
"Nó kêu......!Kêu......" Trong nháy mắt, Quý Thần Ly đột nhiên cảm thấy cái tên Ngốc Điểu có điểm khó có thể mở miệng, ngập ngừng nói: "Nó kêu......"
"Cái gì?" Minh Lãng không nghe rõ.

"Nó kêu......"
Quý Thần Ly còn chưa dứt lời, cửa đột nhiên bị đẩy ra, bên ngoài có người bước vào, "Thần Thần, sắp một giờ rồi sao còn không ra ăn trưa, em không đói nhưng Ngốc Điểu đói a......" Đào Nguyên đẩy cửa tiến vào, vừa lúc trong phòng ba cái không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn cô, bốn cặp mắt chị xem em em xem chị tôi xem chị, đều là sửng sốt, Minh Lãng trên mặt còn có điểm chột dạ.

Quý Thần Ly còn chột dạ hơn Minh Lãng, ôm Ngốc Điểu vội vàng nhìn sang chỗ khác, không dám tiếp tục nhìn thẳng Đào Nguyên, "Tỷ......"
Nàng vừa gọi, Đào Nguyên lập tức hoàn hồn, mặt vô biểu tình đi đến trước mặt ba người, từ trên cao nhìn xuống, đứng trong chốc lát, đột nhiên cúi thấp lưng.

Quý Thần Ly cho rằng Đào Nguyên hận sắt không thành thép muốn đánh nàng, liền nhắm mắt lại, Minh Lãng cũng chợt khẩn trương lên.

Nhưng Quý Thần Ly chỉ cảm thấy vòng tay bỗng nhẹ đi, mở mắt ra thì thấy mèo trong lòng ngực đã biến mất, bị Đào Nguyên bế lên.

Ngốc Điểu được Đào Nguyên ôm đến thoải mái, còn nhịn không được ở ngực cô cọ cọ.

"Ăn cơm trước, có chuyện gì sau hẵng nói." Đào Nguyên nhàn nhạt liếc hai người một cái, ôm mèo chậm rãi ra cửa.

"Tỷ của em đây là......!tiếp nhận rồi?" Quý Thần Ly ngốc ngốc hỏi.

Minh Lãng cười bất đắc dĩ: "Đấy là tỷ em, em hỏi ai đâu?"
"Em chính là cảm thấy......!Em còn tưởng rằng tỷ thế nào cũng phải đánh em một trận......"
"Muốn đánh cũng là đánh tôi." Minh Lãng kéo Quý Thần Ly đứng lên, vui vẻ: "Thì ra con gái em tên Ngốc Điểu, chậc chậc chậc." Nói xong còn ý vị thâm trường nhìn nàng một cái.

"Chậc cái gì mà chậc?" Quý Thần Ly thẹn quá thành giận, "Gọi là Ngốc Điểu làm sao vậy? Ai cần chị quản?"
"Không dám không dám." Minh Lãng thức thời đầu hàng nhận túng.

Quý Thần Ly vừa lòng gật đầu, "Thế này mới đúng sao."
Ai ngờ Minh Lãng sấn Quý Thần Ly không phòng bị, đột nhiên ôm lấy nàng, hôn trộm lên mặt nàng một cái, "Tôi đều là em quản, đâu dám quản em." Nói xong bật nhảy ra xa, đào tẩu nhanh gọn, thân thủ thoăn thoắt, hoàn toàn không giống người từng bị thương nặng suýt liệt nửa người.

"Minh Lãng chị chờ đấy!" Quý Thần Ly chạm tay vào nơi bị Minh Lãng hôn qua, nghiến răng uy hiếp, nhưng cơ mặt lại khống chế không được mà nở ra nụ cười.

Đào Nguyên, Quý Thần Ly cùng Minh Lãng ba người ngồi quanh bàn tròn ăn trưa.


Không khí trên bàn cơm có điểm quỷ dị.

Quý Thần Ly cúi đầu lùa cơm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Đào Nguyên, Đào Nguyên đối Minh Lãng làm như không thấy, thi thoảng gắp đồ ăn cho Quý Thần Ly, Minh Lãng thì mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cầm bát lặng lẽ ăn cơm, không phát ra tiếng động.

Chầu cơm trưa này Quý Thần Ly ăn đến phát nghẹn, đến khi gần ăn xong, nàng rốt cuộc hết kiên nhẫn, đặt đũa xuống, hít sâu một hơi nói: "Tỷ, đây là Minh Lãng, chị đã từng gặp qua." Lại quay qua giới thiệu với Minh Lãng, "Minh Lãng, đây là tỷ của em, Đào Nguyên."
Minh Lãng cho Quý Thần Ly một ánh mắt nghi hoặc.

"Là là là, em chính là nhớ ra hình như chưa từng nghiêm túc giới thiệu hai người với nhau, có điểm không lễ phép." Quý Thần Ly mặt không đổi sắc tiếp tục ăn cơm.

Đào Nguyên mặt đen nửa bên, Minh Lãng lại âm thầm cười một tiếng, lau miệng nhìn Đào Nguyên nói: "Đào Nguyên, xin chào."
Đào Nguyên gật đầu, coi như đáp lễ.

Ký túc xá viện trưởng cô nhi viện là một căn phòng chung cư dạng nhỏ, chưa đến 50 mét vuông, hai phòng ngủ một phòng bếp một phòng khách, ở tầng ba của ký túc xá nhân viên.

Cơm nước xong, Đào Nguyên tống cổ Quý Thần Ly đi rửa bát, lại rót cho mình một tách trà, mang đến phòng khách, nhàn nhã ngồi xuống sô pha, chờ Minh Lãng cũng ngồi qua, mới hỏi: "Mắt cô khỏi rồi sao?"
"Khỏi một con." Minh Lãng chỉ mắt phải, "Nhưng cũng đủ rồi."
"Đủ cái gì?"
"Đủ tôi yêu Quý Thần Ly."
"......" Tên hỗn đản này quang minh chính đại cướp đi em gái mình, còn dám nói ra những lời kinh tởm như vậy.

Đào Nguyên nhịn thật lâu, vẫn là nhịn không được hầm hừ: "Tôi còn rất chán ghét cô."
Minh Lãng chưa kịp nói gì, cô lại nói: "Nhưng tôi tôn trọng lựa chọn của Thần Thần."
Minh Lãng trịnh trọng gật đầu, "Cảm ơn."
Trao hảo muội muội vào tay một tên khốn nạn như vậy, Đào Nguyên càng nghĩ càng tức, nghiến răng cảnh cáo: "Lần này cô còn dám làm Thần Thần thương tâm thất vọng, tôi......"
"Chắc chắn sẽ không." Minh Lãng ngắt lời Đào Nguyên, nhìn thẳng mắt cô bảo đảm, "Chắc chắn sẽ không."
Đào Nguyên không tin Minh Lãng.

Trong lòng cô, Minh Lãng là kẻ ác tội ác tày trời, nhưng thế thì sao? Quý Thần Ly chọn cô ta.

Quý Thần Ly đã trưởng thành, Đào Nguyên không thể can thiệp lựa chọn của nàng.

Hơn nữa là thân nhân duy nhất của Quý Thần Ly, Đào Nguyên không ủng hộ, còn ai sẽ đi ủng hộ nàng đây?
Minh Lãng nói: "Thần Ly có một tỷ tỷ như cô thật là may mắn."
"Đừng nói mấy thứ vô nghĩa đó với tôi." Đào Nguyên sốt ruột phất tay, "Không có việc gì thì cô biến khỏi tầm mắt tôi cho nhờ, đừng có ăn vạ ở đây, nhìn mà tôi khó chịu."
"Hảo, vậy lần sau tôi đến." Minh Lãng nhìn thoáng qua phòng bếp, rời đi.

Cô đi rồi, Quý Thần Ly mới từ trong bếp đi ra, một mông ngồi xuống cạnh Đào Nguyên, dùng hai tay đầy bong bóng xà phòng ôm chặt cô, "Tỷ, chị thật là thiên hạ tốt nhất tỷ tỷ."
"Đừng khen chị." Đào Nguyên nhíu mày, "Rửa bát xong chưa?"
"......!Tỷ, chị thật là thiên hạ nhất giống Hoàng Thế Nhân* tỷ tỷ."
* Hoàng Thế Nhân: một nhân vật hư cấu trong vở kịch "Bạch Mao Nữ" những năm 1950, đại diện cho tầng lớp thống trị áp bức bóc lột thường dân, sau này thường được dân Trung dùng để chỉ những ông sếp hay chèn ép nhân viên.


Đào Nguyên tức giận nói: "Còn lắm mồm? Đi rửa bát, nhìn em chỉ thấy phiền."
"......" Nổi nóng nữ nhân không nên chọc, Quý Thần Ly ngoan ngoãn trốn vào bếp rửa bát.

Ban đêm, Quý Thần Ly và Đào Nguyên từng người rửa mặt xong lên giường đi ngủ, Ngốc Điểu cũng ở trong ổ ngủ ngon.

Gần 12 giờ, Quý Thần Ly mới vừa chìm vào giấc ngủ, từ cửa sổ truyền đến tiếng gõ cửa kính.

Quý Thần Ly bị đánh thức, rời giường đi đến bên cửa sổ, vén rèm lên, quả nhiên là Minh Lãng.

Quý Thần Ly bất lực thở dài, mở cửa sổ thả người vào, "Chị và Hàn Hân Viễn không hổ cùng một lò luyện ra, bản lĩnh trèo tường leo cửa sổ quả thực giống nhau như đúc."
Minh Lãng tươi cười trên mặt ngưng trụ, "Hàn Hân Viễn cũng từng bò cửa sổ phòng em?"
"A, vẫn là leo bằng một tay." Còn chưa nói xong, Quý Thần Ly đột nhiên cảm thấy vai mình trầm xuống, chờ nàng phục hồi tinh thần lại, lưng đã dán vách tường lạnh lẽo, bị Minh Lãng đè trên tường.

"Chuyện khi nào? Sao tôi không biết?" Chóp mũi Minh Lãng thân mật cọ chóp mũi Quý Thần Ly, hỏi nhỏ.

Đôi mắt nhìn thẳng nàng, mắt trái trống rỗng ngây thơ vô thần, mắt phải rồi lại sắc bén vô cùng.

Hai con mắt xinh đẹp trái ngược nhau ghép thành một đôi, Quý Thần Ly nhìn đến hô hấp ngưng trệ, sau đó cười thành tiếng.

"Minh Lãng, chị ghen." Quý Thần Ly dựa vào tường, cười cười, "Vậy ra chị cũng sẽ ghen."
Minh Lãng cười khổ, "Đương nhiên tôi sẽ." Minh Lãng nghĩ, đâu chỉ ghen, nhìn đến Quý Thần Ly thân mật với người khác, nhìn đến có người thèm muốn Quý Thần Ly, Minh Lãng gần như sợ đến phát điên.

Cô đã sớm không có tự tin bắt trọn trái tim nàng, huống chi nàng hiện giờ so quá khứ càng lóa mắt, mà cô đã thành kẻ bị thời đại lãng quên.

Cô đã quá già, không xứng với Quý Thần Ly.

"Kia cũng là chuyện 4-5 năm trước, thật không biết chị ăn dấm cái gì." Quý Thần Ly đẩy Minh Lãng ra, "Hơn nữa em chưa bao giờ thích Hàn Hân Viễn."
"Thật không?" Trong mắt Minh Lãng vui sướng chợt lóe mà qua.

"Loại chuyện này cần thiết nói dối chị sao?" Quý Thần Ly ngồi xếp bằng trên giường, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tâm huyết trào dâng, bất giác hỏi: "Này, có phải hay không Hàn Hân Viễn kiếp trước thích em?"
Minh Lãng liếc nàng một cái, "Hỏi cái này để làm gì?"
"Em tò mò nha.

Hàn Hân Viễn và em từng là tình địch, nếu đến cô ta còn có thể thích em, chứng minh em rất có mị lực a......!Ưm......!Ưm!" Miệng nàng bị Minh Lãng lấp kín, rốt cuộc không hề lải nhải..