Sau khi Nhậm Giang Lâm quay về Thượng Hải, nghỉ ngơi hai ngày, công việc tích góp lại hơi nhiều, chỉ thứ hai đã có hai cuộc họp, sáng sớm đến Nhậm thị triệu tập mọi người tham gia hội nghị video hôm đó, cùng nhau bàn bạc chuyện liên quan đến Tế Nguyên cướp đoạt tài nguyên phát triển Âu Mỹ.
Cuộc họp này diễn ra rất lâu, khi kết thúc, đã hai giờ chiều, nghỉ nửa giờ, cuộc họp tiếp theo lại bắt đầu, nhưng Nhậm Giang Lâm vẫn chưa ăn cơm trưa.
Ngồi trong phòng làm việc, hơi mệt mỏi day trán, chưa nghỉ được hai phút, thư ký Lôi đã gõ cửa.
“Nhậm tổng, là tôi.”
“Vào đi.”
“Giữa trưa anh Thư có ghé qua, nói là có chuyện quan trọng tìm anh…”
“Anh Thư?” Nhậm Giang Lâm nghe vậy nhíu mày, vươn tay kéo cổ áo sơ mi thắt chặt, mở hai nút áo trên cùng, cầm lấy văn kiện trên bàn vừa xem, vừa nói: “Thư Dụ à? Cậu ấy có chuyện gì.”
“Anh Thư chưa nói, chỉ nói…”
Thư ký Lôi nói tới đây, giọng nói bỗng im bặt.
Nhậm Giang Lâm đang xem tài liệu, hơi khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn sang, thấy ánh mắt thư ký Lôi đảo qua cổ áo anh, sau đó bỗng nhiêu lại cúi đầu, gương mặt đánh phấn lót ửng đỏ.
Nghĩ đến ánh mắt vừa nãy của thư ký, mi mắt Nhậm Giang Lâm khẽ run, không để lại dấu vết kéo cổ áo sơ mi lại, hỏi tiếp: “Bây giờ cậu ấy vẫn đang ở phòng tiếp khách?”
Vừa rồi thất lễ, thư ký Lôi vội vàng điều chỉnh lại, đẩy kính trên sống mũi nói, “Không ạ, ban nãy không đợi được anh, anh Thư có việc đi trước rồi.”
“Ừ, tôi biết rồi, còn có chuyện khác không?”
“Tối nay là lễ cưới của cậu út nhà họ Ninh, thư ký của cậu cả Ninh vừa gọi điện thoại tới, nói là sáu giờ, cậu cả Ninh sẽ đích thân đến đón anh tham gia tiệc tối, Nhậm tổng, anh xem bên này…”
Con út nhà họ Ninh và Nhậm Giang Lâm là bạn đại học, tuy là bạn học, nhưng cũng không thân quen, ngày thường không hay qua lại. Chuyện hôn lễ anh đã nghe nói từ lâu, nhưng bản thân không định tham gia, đương gia của Ninh thị và cha anh có giao tình tốt, đương nhiên sau khi anh kéo Nhậm Kiến Thân xuống, nhiều năm như thế, Nhậm thị và Ninh thị đều không qua lại, thậm chí dưới sự ảnh hưởng của Nhậm Kiến Thân, đương gia của Ninh thị rất có thù địch với anh, nhưng cậu cả Ninh…
Nếu nói, người nối nghiệp tương lai của Ninh thị bằng lòng đích thân đến…
Nghĩ đến chuyện phiền toán nhà họ Ninh gặp phải trong thời gian gần đây, bệnh tình của đương gia hiện tại nhà họ Ninh… Nhậm Giang Lâm đã hiểu nhà họ Ninh, phải nói là cậu cả Ninh có ý lấy lòng quy hàng anh…
“Cô trả lời bên kia, hôn lễ của em trai cậu Ninh rất quan trọng, hôm nay cậu cả Ninh nhất định rất bận nên không cần tới đây, hôm nay chắc chắn tôi sẽ đến đúng giờ.”
“Vâng.”
Sau khi căn dặn thư ký Lôi những việc cần làm, văn phòng không có người ngoài, Nhậm Giang Lâm mới đứng dậy đến phòng nghỉ ngơi, phòng nghỉ của anh có một cái gương chạm đất rất to, đứng trước gương, Nhậm Giang Lâm buông cổ áo sơ mi ra, bên dưới cổ áo sơ mi nới lỏng trong gương, chỗ cổ, dấu vết đêm đó bị Tiêu Việt gặm ra, dấu hôn đặc biệt bắt mắt.
Màu sắc tình dục nồng đậm, dấu vết lộn xộn mập mờ, không cái nào không tuyên bố sự phóng túng, nhiệt tình đêm đó của hai người, chỉ nhìn thấy cái này đã đủ khiến người miên man bất định.
Chưa kể thư ký Lôi chắc là biết lần này anh đến Thành Đô rốt cuộc là gì cái gì, gặp ai, ở cùng ai, mà người để lại dấu vết này là ai, đương nhiên sáng tỏ rõ ràng… Chẳng trách người bình tĩnh như thư ký Lôi, cũng sẽ bối rối.
Ngày thường anh chưa từng như vậy, cho dù với người tình trước đây… Cũng chưa từng như thế, bởi vì anh cũng không thích…
Có điều…
Giơ tay nhẹ nhàng vuốt dấu hôn lộn xộn ở cổ, Nhậm Giang Lâm không khỏi lắc đầu cười khẽ một tiếng.
Thật sự là như thằng nhóc mới biết yêu, không biết nặng nhẹ…
Sáu giờ chiều, sau khi sắp xếp xong chuyện bên Nhậm thị, tài xế cũng đã chờ dưới lầu Nhậm thị.
Lái xe từ tòa nhà Nhậm thị đến nhà cũ của nhà họ Ninh, cũng gần hai giờ.
Nhậm Giang Lâm đến nơi đã tám giờ, mà người nhà họ Ninh vẫn đứng trước cửa đại trạch đợi anh đến.
Đại trạch của nhà họ Ninh ở Gia Thiên Triết Giang, ngôi nhà do tổ tiên nhà họ Ninh để lại cách đây trăm năm, về sau thêm đến Trung Lộ bởi vì nhiều lý do mà rơi vào tay người khác, đợi đến những năm tám mươi gia chủ đời trước nhà họ Ninh mới bỏ ra nhiều tiền mua lại.
Đại trạch là cấu trúc của lâm viên vùng sông nước Giang Nam, rất đẹp.
Nhìn cậu cả Ninh —— Ninh Dục Triệu tiến lên đón, Nhậm Giang Lâm cũng cười tiến lên bắt tay trò chuyện với đối phương.
Hai người vốn chưa hề thực sự gặp nhau lại thân thiết giống như bạn cũ nhiều năm không gặp, Nhậm Giang Lâm nghĩ, hôn lễ lần này kết thúc, nếu không có bất ngờ gì, tập đoàn Tế Nguyên phải buồn rồi.
Tiêu Việt và Tiêu Hướng Địch uống rượu xong, khi ra khỏi quán bar, trời đã tối đen.
Tiêu Hướng Địch nhìn đồng hồ, nói với Tiêu Việt: “Anh xem giờ muộn rồi, anh bị chú hai đuổi ra khỏi nhà, trở về cũng không được, nói không chừng lại đuổi anh ra lần nữa…” Nghĩ ngợi, Tiêu Hướng Địch nói tiếp: “Nếu không đêm nay anh dứt khoát đến nhà em đi, đợi sáng mai chú hai hết giận, lại về?”
Thật ra Tiêu Việt cũng nghĩ vậy, giờ trở về, nói không chừng ông bố đang tức điên của hắn, sẽ trực tiếp cho má trái của hắn một cái dấu vết đối xứng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, từ trước đến nay hắn rất thức thời chưa bao giờ chịu thiệt.
“Đến nhà mày đi, xe mày đỗ ở đâu?”
“Em không lái xe.”
Câu trả lời của Tiêu Hướng Địch ngược lại khiến Tiêu Việt thấy ngạc nhiên: “Ha ha, lạ nhỉ, bình thường không phải mày ước gì có thể ném xe lên mặt người khác, nói cho người ta biết mày lái Mercedes-Benz khoảng trăm vạn sao, sao hôm nay làm việc lại không lái?”
“Xung quanh công trường rất dài, xe hàng qua lại, tro bụi bay đầy trời, mặt đất cũng gập ghềnh toàn là bùn nhão, em tiếc xe bảo bối của em bị đụng sứt.”
Tiêu Việt nghe vậy, cười khẩy nói: “Xe không lái, mày cúng bái nó như đồ dễ vỡ? Mỗi ngày đi bộ đi làm hả?”
“Xe của em giữ lại cho gái xinh ngồi, cũng không thể khiến nó bám đầy bụi tụt đẳng cấp, lại nói lúc đi làm không phải em đều đi theo cha em à? Ngồi chiếc xe bán tải kia của ông ấy.”
Tiêu Việt xùy một tiếng, không để ý đến Tiêu Hướng Địch nữa, lấy điện thoại trong túi ra gọi điện cho Vạn Thục Lan, có điều điện thoại vừa đổ chuông được hai tiếng, lại đột nhiên tắt.
“Ơ, đây là thím từ chối không nghe à!” Tiêu Hướng Địch thò đầu lại nhìn Tiêu Việt, hiếm khi có cơ hội mở miệng rửa sạch Tiêu Việt, giờ nhặt được rồi, còn không tích cực nói?
“Thật là, nói không chừng những oan ức anh bắt em chịu những năm kia nhiều quá, anh nói xem mỗi lần làm chuyện xấu đều là anh, sau đó mỗi lần chịu đòn đều là em, chắc chắn là ông trời không nhìn nổi, nên cho anh cũng thất bại một lần, chậc, câu nói kia nói gì nhỉ? Nhân quả tuần hoàn, báo ứng trễ…”
Không đợi Tiêu Hướng Địch lải nhải xong, Tiêu Việt vả hắn ta một phát, “Thôi thôi thôi, mau đón xe đi, tối qua tao cũng không ngủ, giờ đau đầu quá.”
Nói xong lời này, Tiêu Việt vẫn gửi tin nhắn cho Vạn Thục Lan, nói hướng đi cho bà, vừa rồi cả nhà cãi nhau không vui, tất nhiên Vạn Thục Lan sẽ suy nghĩ nhiều, thời điểm này, để bà ít lo lắng sẽ tốt hơn.
Nhà Tiêu Hướng Địch ở ngoại ô, hai người đến nơi không có ai ở nhà, biệt thự đen thui nằm đó, ngoài ánh sáng trước cửa ra, không nhìn thấy gì khác, ngược lại rợn người không giải thích được.
“Bác không ở nhà?”
“Ừ, đi chơi mạt chược rồi, gần đây hai người họ tan làm đều chạy tới nhà bạn trong thành phố chơi mạt chược.”
Lúc Tiêu Hướng Địch lấy thẻ ra vào mở cửa, Tiêu Việt nhìn xung quanh biệt thự, lờ mờ có thể nhìn thấy bóng dãy núi, Tiêu Việt chợt nhớ ra mảnh đất này dùng để làm gì trước khi xây biệt thự.
“Tao nhớ mảnh đất nhà mày, trước kia là một bệnh viện bỏ hoang đúng không? Tao nghe nói là vì có một cô gái…”
“Ôi, anh tôi ơi, xin đừng nói!” Tiêu Hướng Địch nghe vậy vội vàng ngắt lời Tiêu Việt.
“Tao chỉ tò mò, tại sao nhà mày lại mua biệt thự ở vị trí này? Không phải bên phía Nam thị trấn cũng có sao, mày xem căn biệt thự này, cũng không có mấy hộ gia đình.”
“Bố em cứ muốn mua nơi này, có một lần ông ấy mời thầy đoán mệnh cho cả nhà em, nói là ở đây vận nhà vượng.”
“Mày còn tin cái này?” Tiêu Việt cười nói.
Mở cửa vào nhà, Tiêu Hướng Địch vươn tay nhấn vào tường, cả tòa nhà lập tức sáng lên, thấy ánh sáng trong lòng Tiêu Hướng Địch thoải mái hơn, “Em không tin, nhưng bố em tin mà, nói ra cũng lạ, bố em và bố anh là hai anh em sao lại khác nhau nhiều thế, bố em tin quỷ thần, bố anh làm máy tính tín ngưỡng khoa học giống như anh …”
“Nghề nghiệp tạo thành, mày làm thi công xây dựng, không phải hoặc nhiều hoặc ít tin vào phong thủy hả.”
“Này cũng đúng.”
Người nhà Tiêu Hướng Địch ít nhưng nhiều phòng, hai nhà thường qua lại, cha mẹ Tiêu Hướng Địch cũng rất có lòng giữ lại một căn phòng cho hắn và cha mẹ.
Lúc Tiêu Việt rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ đã mười hai giờ.
Mà tin nhắn gửi đi, cũng nhận được hồi âm khi hắn định nằm xuống.
“Sáng mai về sớm mẹ và bố có chuyện nói với con.”
Cầm điện thoại nhìn tin nhắn này rất lâu, Tiêu Việt cũng biết mấy tiếng trôi qua, trong lòng hắn có chuyện rất bực bội, nhưng cha mẹ ở nhà tất nhiên cũng không thoải mái…
Nghĩ đến Vạn Thục Lan nói tối qua hai người họ cũng không chợp mắt…
Khẽ thở một hơi, Tiêu Việt mới nhắn lại: “Vâng, bố mẹ cũng nghỉ sớm đi, đừng lo lắng.”
Sau khi gửi tin nhắn, điện thoại Tiêu Việt vẫn chưa buông xuống, lại vang lên.
Thấy là Nhậm Giang Lâm gọi điện, tâm tư cả ngày bị đè nén bực bội của Tiêu Việt bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn.
Nghe điện thoại, Tiêu Việt đi đến bên cửa sổ đẩy cửa ra, nói: “Đã mười hai giờ rồi, sao anh chưa ngủ?”
“Ừ, mới từ Gia Thiện về nên muốn gọi điện cho em.”
“Gia Thiện?” Tiêu Việt nghĩ đến hôm trước Nhậm Giang Lâm đã nói thứ hai rất bận, bèn nói: “Sao lại chạy đến Gia Thiện? Qua đó làm việc à?”
“Không, một người bạn đại học kết hôn, tình huống hơi đặc biệt, phải đích thân đến xem xem.”
Giọng Nhậm Giang Lâm không lưu loát như trước kia, giọng nói đêm nay giống như rượu ấm rắc đường tan, bồng bềnh trong tai Tiêu Việt, có phần quyến rũ.
Tiêu Việt cong môi: “Anh uống rượu?”
“Uống một chút.”
“Ừ…” Trường hợp thế này luôn luôn tránh không được, nhưng nghĩ rằng đêm hôm khuya khoắt Nhậm Giang Lâm còn vội về từ Gia Thiện, Tiêu Việt vẫn không nhịn được nói câu: “Dì nấu cơm trong nhà vẫn ở đó chứ? Bảo bà ấy nấu bát canh giải rượu cho anh?”
Nhậm Giang Lâm cởi áo khoác âu phục ra treo lên giá áo, nói: “Không uống nhiều, lát nữa sẽ ổn thôi.” Nghe thấy tiếng gió bên Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm cởi cà vạt, bước đến sofa ngồi xuống lại hỏi: “Bây giờ em đang ở ngoài?”
“Hả? Không.”
“Anh nghe thấy tiếng gió.”
“À,” Tiêu Việt cười nói: “Em đứng bên cửa sổ, bên này gió to.”
Nghe thấy tiếng cười của Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm cũng không khỏi cười theo: “Vừa rồi gọi điện mới vang lên một tiếng em đã nghe, sao vậy, đúng lúc đang chơi điện thoại à?”
“Đâu có, gửi tin nhắn cho mẹ em, vừa khéo anh gọi điện thoại tới…”
Nói đến đây, Tiêu Việt thở dài: “Ông chủ lớn à, anh xem đêm hôm khuya khoắt, anh cũng muốn gọi điện cho em, em nghĩ anh nhớ em rồi…”
“Tiêu Việt ——!”
Tiêu Việt còn chưa nói hết lời, cửa phòng ngủ bỗng bị người đẩy ra, Tiêu Hướng Địch cầm điện thoại vội vàng lao vào, “Đậu xanh rau má! Cái tên này anh có thể khiêm tốn chút không hả, em còn nói anh và anh ta chỉ đơn thuần gặp nhau thôi à, đôi uyên ương số khổ này… Má nó nói nửa ngày anh và Nhậm Giang Lâm hẹn hò ở Thành Đô đúng không! Bây giờ chú thím đanh giận, nếu họ lại nhìn thấy cái này, ôi trời, anh xem Weibo này…”
“Tiêu Hướng Địch! Mày có thể gõ cửa trước khi vào không! Rống cái quần què gì!”
Bị người cắt ngang không khí tán tỉnh, tâm trạng Tiêu Việt hỏng bét, “Rống cái gì! Bố mày đang gọi điện thoại, mày không thấy hả!”
“… Gọi, gọi điện thoại?” Hôm nay thừa dịp tâm trạng Tiêu Việt không tốt, Tiêu Hướng Địch khoe khoang, bị Tiêu Việt quát như thế trong lòng giật thót, “Là, là Nhậm Giang Lâm hả?”
Tiêu Việt chả thèm đáp lời, liếc qua một cái, Tiêu Hướng Địch tự biết làm hỏng chuyện tốt của người khác sờ mũi, cười hì hì lùi ra khỏi phòng, biến mất trước mắt Tiêu Việt.
Tiêu Việt thấy thế hít sâu một hơi, vừa rồi bầu không khí tuyệt vời như thế cũng bị thằng ngu Tiêu Hướng Địch này phá hủy, giờ muốn nói vài lời trêu Nhậm Giang Lâm lại không thích hợp nữa.
Hơn nữa vừa rồi Tiêu Hướng Địch nói…
Ngẫm nghĩ, Tiêu Việt đành phải nói: “Hầy bỏ đi, cũng muộn rồi, nếu không anh nghỉ ngơi sớm đi?”
Nhậm Giang Lâm nghe rõ ràng Tiêu Việt bên kia cãi lộn, đương nhiên sẽ không để Tiêu Việt tránh nặng lướt qua mấu chốt, nghĩ đến lời Tiêu Hướng Địch nói trong điện thoại vừa rồi, Nhậm Giang Lâm suy nghĩ một lát, dứt khoát hỏi: “Bây giờ em không ở Thành Đô?”
“…” Tiêu Việt thầm mắng Tiêu Hướng Địch một câu trong lòng, biết không thể gạt được chỉ có thể thừa nhận: “Không ở.”
“Em…” Nếu không ở Thành Đô… Nhậm Giang Lâm dừng một lát, mãi mới chậm rãi nói: “Về nhà rồi?”
“Ừ…”
“Cha mẹ em biết rồi?”
“Chưa,” Tiêu Việt sờ lên khóe mắt hơi đau rát, “Em tự nói với họ.”
Đáp án này ngược lại khiến Nhậm Giang Lâm bất ngờ.
Anh còn tưởng là cha mẹ Tiêu Việt nhìn thấy những cái kia trên Weibo…
Nhưng Tiêu Việt lại nói cho anh biết, là hắn chủ động đi nói…
Nghĩ đến nguyên nhân Tiêu Việt chủ động nói cho cha mẹ, nghĩ đến phản ứng của cha mẹ Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm bỗng thấy cảm giác nóng bỏng và đau nhức lấp kín cả trái tim.
Đã nói đến đây, Tiêu Việt cũng không che giấu nữa, nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm nay, nghĩ đến Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt chớp mắt, cười nói: “Giang Lâm ơi…”
“… Sao vậy?”
Tiêu Việt thấp giọng nói: “Đợi chuyện này qua đi, hôm nào có cơ hội, em dẫn anh đến nhà em, đến găp cha mẹ em.”
“Được.”