[Chiến Long Xạ Thủ] Tình Bạn Và Giấc Mơ! Hẹn Gặp Ở Tương Lai!

Chương 88: Câu trả lời của Song Nguyệt




"Được rồi, lần cuối cùng ha? Mấy cậu đã thành thạo rồi"

"Được!"

"Né ra thôi!"

Thấy Hàn Hàn và Hỏa Hỏa đã vào vị trí cố định, những người khác bắt đầu trốn ngay cả Song Nguyệt cũng đi luôn, ở lại nguy hiểm lắm nha, người ta núp bụi cây còn cô thì nhảy lên cây trốn ít nhất trên cây đỡ bị ăn đạn (lạc đạn thì khác nha)

"Cho cậu biết một chút sức mạnh của tớ nè Rồng đỏ bão lửa!"

"Hãy cho họ thấy sức mạnh thật sự của cậu đi Rồng xanh băng giá!"

"HỢP THỂ SỨC MẠNH! SONG LONG BĂNG HỎA!"

Y như lúc đầu lần này hai chiến luân được bắn ra lại có sức tấn công mạnh hơn, cũng do trụ quen nên Hàn Hàn và Hỏa Hỏa không bị áp lực đẩy lùi ra sau, thấy cả hai thành cong mọi người mới dám chui ra khỏi chỗ trốn cố định của mình

"Vậy là được rồi!"

"Hai cậu giỏi quá, chỉ với một ngày mà thành thục được chiêu này"

"Lâm Lâm, cậu không chú ý là họ phải cố gắng tới mức mà cả người bị thương thế kia sao?"

"Tớ biết rồi không cần cậu nhắc đâu Quang Quang"

"Tớ hiểu rồi mà"

"Được rồi, được đứng đây nói chuyện nữa mau đi lấy lại linh thú của tôi thôi"

"Nhưng mà họ ở đâu? Sao chúng ta biết được"

"Vẫn là chỗ cũ thôi, có thay đổi vị trí đâu"

Song Nguyệt thờ ơ nói rồi kéo tay Lâm Lâm đi trước, mấy người có giỏi thì ở đó đi việc đi cứu người lúc này là quan trọng lắm đấy, quan trọng nhất đấy. La Luân thấy vậy mới cùng những người còn lại đủ theo sau hai cô nàng

Dù đây là lần thứ hai tới nơi này nhưng thật sự thì cả đám vẫn rất sợ không khí ở nơi này, nó rất âm u, bầu trời thì lúc nào cũng tối đen như mực y như rằng sẽ mưa bất cứ lúc nào, bởi vì lâu lâu trên trời sấm sét còn đánh xuống cái đùng mà

"Thật sai lầm khi tới đây"

Vâng, người nào lúc nãy đã nói hào hùng lắm giờ thì đang co rúc vì nghe tiếng sấm đây, không ai khác chính là Song Nguyệt, cô run cầm cập bám chặt Lâm Lâm còn đám còn lại thì bó tay, ai lúc nãy anh hùng lắm mà

"Hử? Đường vào căn cứ bị đóng rồi, mở không được"

"Vậy làm sao?"

"Nào, nào chờ tất cả đã lâu rồi"

"Giọng nói đó phát từ đâu ra vậy?"

Một giọng nói vang lên nếu nghe kỹ thì biết đó là giọng của Tiểu Vi, tất cả đứng sát vào nhau bắt lấy linh thú của mình để đề phòng, đôi mắt đỏ máu tinh anh của Song Nguyệt đã phát hiện ra chủ nhân của giọng nói, ba người họ đang ngồi trên cây

"Thả Phượng hoàng ánh trăng ra mau!"

Tự ý tách khỏi mọi người, Song Nguyệt hét lên mặc cho bao nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào

"Nào nào bé Song Nguyệt, em đừng tự ý như thế chứ? Nguy hiểm lắm đó"

"Đường lắm lời, thả Phượng hoàng ánh trăng ra mau!"

"Xin lỗi điều đó là bất khả thi"

"Các người......"

"Bình tĩnh đi Song Nguyệt"

La Luân lai gần đặt tay lên vai Sóng Nguyệt giữ lại bình tĩnh cho cô, mọi người cũng bước lại gần hai con người này mà ngước nhìn lên trên cây, Phong Băng và Phong Tuyết đang giữ Phượng hoàng ánh trăng trong tay, còn Tiểu Vi thì đứng đó nở nụ cười gian ác

"Tấn công!"

Bất ngờ Tiểu Vi bắt lấy Mãng xà ngọc động tấn công mọi người nhưng may mắn tay là tất cả né được, cũng bắt đầu phản công lại

"Tấn công!"

"Tấn công!"

"Tấn công!"

"Tấn công!"

"Tấn công!"

La Luân, Lâm Lâm, Bảo Bảo, Vũ Vũ và Quang Quang tấn công trước hỗ trợ cho Hàn Hàn và Hoả Hoả, để chắc chắn rằng cả hai đủ sức để dùng chiêu cuối với lại hai người đó còn phải bảo vệ cho Song Nguyệt- người duy nhất không có linh thú trong tay

"Thế mèo vồ thôi, tấn công!"

Phong Băng hỗ trợ cho Tiểu Vi, cả hai cùng nhảy xuống mặt đất và tấn công năm người kia, Phong Tuyết cầm Phượng hoàng ánh trăng trong tay nhảy len qua các cành cây để vào sâu trong rừng

"Không.........đợi đã........"

Song Nguyệt phát hiện nên đuổi theo

"Chờ đã Song Nguyệt"

"Chết tiệt"

Hàn Hàn và Hoả Hoả đuổi theo sau cô, cả ba cùng chạy sâu vào bên trong rừng để đuổi theo Phong Tuyết, cuối cùng cả bốn người dừng lại giữa trung tâm rừng, cây được trồng thành vòng tròn như thể muốn tra tấn những người bước vào trong này

"Phong Tuyết, tại sao em lại làm như vậy? Chị đã giúp đỡ em mà, tại sao?"

"....."

"Song Nguyệt!"

Nhìn thấy Song Nguyệt gục xuống trước Phong Tuyết, Hoả Hoả định nói gì đó thì bị Hàn Hàn ngăn lại bảo không nên làm phiền

"Trả lời chị đi Phong Tuyết, chị xin em đó hãy trả lại Phượng hoàng ánh trăng cho chị"

"....."

"Trả lại người bạn của chị, chị xin em Phong Tuyết"

"Chị Song Nguyệt.......nếu như chị biết Phượng hoàng ánh trăng là một kẻ phản bội giống như bọn em thì sao?"

"Hả?"

"Nếu như chị biết Phượng hoàng ánh trăng là một công cụ của Chiến thang bóng đêm, một linh thú vốn không nên tồn tại trên thế giới này thì sao?"

"Em nói gì vậy Phong Tuyết?"

"Trả lời em đi chị Song Nguyệt!"

"Chị......chị.........sẽ không phản ứng gì cả?"

"Sao cơ?"

"Nếu biết thì sao chứ? Chẳng lẽ sẽ vứt bỏ người bạn đã đồng hành cùng chị suốt bao năm qua, dù sao thì chị cũng đã biết lâu lắm rồi rằng Phượng hoàng ánh trăng được tạo ra bởi Chiến thần bóng đêm, rằng cậu ấy là công cụ giúp cho Chiến thần bóng đêm một lần nữa hồi sinh trở lại và hủy diệt hành tinh này. Chị biết tất cả, chị không có ngốc nhưng thật sự đấy chị xin em trả Phượng hoàng ánh trăng lại đây"

"Dù biết sự thật mà chị vẫn chấp nhận linh thú này sao?"

"Vì theo như luật lệ của hành tinh này, linh thú không bao giờ chọn bừa người bạn đồng hành của mình, họ phải có lý do chính đáng rồi mới lựa chọn"

"Em hiểu rồi, vậy hãy khiến cho em tin tưởng thêm nữa bằng cách đứng lên và chiến đấu với người bạn linh thú của chị"

Phong Tuyết vứt Phượng hoàng ánh trăng xuống chỗ Song Nguyệt, may thay cô đã bắt được liền gật đầu chấp nhận câu nói của Phong Tuyết cô nhắm Phượng hoàng ánh trăng về phía Phong Tuyết, cả Hàn Hàn và Hoả Hoả cũng sát cánh cùng cô

"Thách đấu thiện xạ"