[Chiến Long Xạ Thủ] Tình Bạn Và Giấc Mơ! Hẹn Gặp Ở Tương Lai!

Chương 70: Kế hoạch hoàn hảo




"Ai vậy?"

"Là tôi!"

Trong góc khuất của nhà, Kiều Lập bước ra với bộ dạng không thể nào thê thảm hơn được nữa, quần áo xộc xệch, tóc rối bù xù, chiếc mũ màu xanh cậu hay đội giờ đây cũng nát một phần, cả người toàn vết thương

"Kiều Lập! Có chuyện gì vậy?"

Lâm Lâm lo lắng chạy lại đỡ lấy cậu

"Tên khốn đó.....tên khốn đó đến phá hoại nhà chúng ta!"

"Tên khốn đó là ai?"

"Tôi không biết nhưng nhìn tên khốn đó khá giống với cô bé kia chỉ khác là mang giới tính nam"

Nói rồi Kiều Lập chỉ tay về phía Phong Tuyết khiến mọi người bất ngờ, rồi nghe thôi là đủ hiểu ai rồi đó, Tiểu Vi và Phong Tuyết nhìn nhau rùng mình một cái, Phong Băng ơi hết trò để chơi hả?

"Rồi sao nữa?"

Vũ Vũ hỏi

"Hắn ta tự xưng mình là Phong Băng, hắn bắt hết tất cả mọi người, làm linh thú mọi người bị thương nặng, lúc đó tôi trốn thoát được nhưng Dơi bóng tối đang bị thương còn có một mình, tôi chẳng thể làm gì, chỉ cứu được một người là Sa Sa"

Nói rồi Kiều Lập chỉ tay về phía góc khuất, Mục Sa Sa đang dựa vào tường, cô bị trọng thương nặng đến mức bất tỉnh, hai chú linh thú Dơi bóng tối và Voi Diêu nằm bên cạnh cô không thể cử động được, họ bị thương rất nặng

"Những người khác đâu?"

"Họ bị bắt mất rồi, lúc đó tôi còn nghe được hắn nói là Kiệt Vũ sẽ là một quân cờ tốt cho hắn"

"CÁI GÌ! ANH TRAI TÔI LÀ CON TIN Á?"

Bảo Bảo khá bất ngờ, chạy lại gần nắm vai Kiều Lập lay cậu

"Tôi không chắc nhưng nghe thì đúng là vậy, hình như mục tiêu lúc đầu của hắn chính là Kiệt Vũ"

"Không.......anh ơi......."

"Chết rồi! Tình hình bây giờ tệ quá, Hoả Hoả và Hàn Hàn còn đang bị hôn mê, Mục Sa Sa thì bị bất tỉnh, trong khi đó những người nhóm mặt nạ đã bị bắt"

"Chỉ với chúng ta có thể làm gì?"

"Ngay cả khi ta còn chưa tìm thấy được nơi tên đó đưa mọi người đi"

"Không phải là không tìm thấy được mà là có chịu dẫn ta đi không thôi"

Nói đoạn Song Nguyệt liếc nhìn sang Tiểu Vi và Phong Tuyết còn đang thờ ơ kia, nhận ra mọi ánh mắt đều nhìn mình, cả hai giật mình bất giác lùi ra sau vài bước, để đề phòng thấy ánh mắt mọi người là biết có chuyện không hay

"Có......có chuyện gì?"

"Chị Tiểu Vi! Phong Tuyết phiền hai người có thể dẫn cả bọn đi được không?"

"Đi.....đi đâu?"

"Đi tìm Phong Băng"

"Làm thế nào mà chị lại nghĩ bọn em có thể tìm thấy Phong Băng khi chưa hề quen anh ta"

"Theo linh cảm thôi, tai chị có một cảm giác là anh em sinh đôi với nhau thì ít nhất phải có một liên kết đặc biệt nào đó chứ"

"Chị nói cũng đúng"

"Vậy ta lên đường nhé?"

Song Nguyệt đột nhiên thay đổi thái độ, lật mặt như lật bánh tráng, Phong Tuyết nuốt nước bọt của mình, thì thầm gì đó với Tiểu Vi rồi cả hai tiến lại gần hai chiến long, nhờ hai người chở cái đám phía sau đi luôn

Đột nhiên chiến luân màu đen trong túi của Bảo Bảo phát sáng nhưng cậu lại không chú ý vì hiện đang lo suy nghĩ vài chuyện khác, cậu dường như không còn bận tâm đến mọi người xung quanh, chỉ lo nghĩ về người anh trai của cậu

Về phần hai chiến long, ờ thì chở đám này chả nặng lắm đâu, nhưng mà......thật sự sao? Phải bắt buộc cả hai đi luôn sao? Đang trong thời gian lười mà trời, vậy mà giờ phải còng lưng ra chở đám này

"Suy nghĩ gì vậy?"

Song Nguyệt khoanh tay nghiêm nghị hỏi

"Có gì đâu"

"Bình thường hết mà"

"Tiểu Long à, ta khuyên ngươi đừng nên suy nghĩ quá nhiều"

"Đã bảo đừng gọi ta là Tiểu Long"

"Tên dễ thương muốn chết, ngươi không cho ta cũng tự cho"

"Ngươi......đừng nghĩ ngươi mang danh là người kế thừa hoàng tộc mà lên mặt với ta nghe chưa"

"Ai thèm lên mặt, tôi chỉ muốn chọc thôi a~"

"Chết tiệt"

"Thôi đừng giận mà Tiểu Long, nhanh nhanh chở bọn này đi đi"

<Ta thù cô đấy Song Nguyệt>

Chiến long thần lửa ngậm một cục tức trong người, phải chấp nhận còng lưng ra cho La Luân đang đỡ Hoả Hoả, Song Nguyệt đang đỡ Hàn Hàn, Lâm Lâm và Bảo Bảo. Chiến long thần băng nãy giờ không nói năng gì mà còn phải chở số lượng người bằng Chiến long thần lửa

Chiến long thần băng phải chở Quang Quang, Vũ Vũ, Kiều Lập, Mục Sa Sa, Tiểu Vi và Phong Tuyết. Cả hai cất cánh bay lên, Phong Tuyết thì tận tình chỉ họ đi đến một ngôi đền hình tam giác

"Đền tam giác cổ sao?"

"Nơi này......đã ẩn giấu sau bao nhiêu năm rồi?"

"Cậu biết nơi này sao Song Nguyệt?"

"Tất nhiên là phải biết rồi, nơi này tôi nắm rõ trong lòng bàn tay mà"

"Wa! Ngưỡng mộ quá!"

"Nếu Lâm Lâm thích thì sao này tớ sẽ dẫn tham quan cho"

Vâng chị Song Nguyệt nói chuyện với Quang Quang thì lạnh lùng, thờ ơ. Nhưng khi nói chuyện với Lâm Lâm thì lật mặt như lật bánh tráng vậy, kết luận rằng Song Nguyệt chỉ thích nói chuyện với con gái

"Hay lắm!"

"Đi vào trong thôi!"

Bảo Bảo nghiêm túc đến phát sợ, khiến cả bọn cũng phải hoảng theo mà chạy theo sau cậu

"Ara~ trò vui bắt đầu rồi! Lên đi!"

Trong một căn phòng rộng lớn, Phong Băng ngồi vắt vẻo trên ghế, miệng mỉm cười ma mị, đôi mắt ánh lên sự nguy hiểm, quay ra sau ra lệnh cho những thành viên nhóm mặt nạ bị bắt mất

"Rõ!"