Sau khi an toàn trở về căn cứ của nhóm đeo mặt nạ, nhóm Hoả Hoả trên người ai cũng đầy thương tích lết xác vào nhà sau khi từ chiến trường về, mới mở của ra chưa gì anh chàng Vũ Vũ lại ăn thêm một cái nồi vào đầu
"Ui da.......chuyện gì vậy?"
Vũ Vũ té ngược ra sau, trên đầu có một cục u to tướng. Bật khóc hỏi, Lâm Lâm và Quang Quang nhìn vào bên trong nhà, do mới mở cửa mà Vũ Vũ ăn cái nồi vào đầu nên chưa ai dám bước vào nhà
"Cẩn thận Lâm Lâm!"
"Á!"
Một cái chảo lại bay tới, Quang Quang đẩy Lâm Lâm ra rồi mình cũng nhanh chóng né, Vũ Vũ mới đứng dậy thì ăn thêm cái chảo vào đầu (số anh nhọ hết nói -.-), còn hai anh chị kia chưa hoảng hồn vụ vừa nãy nên không nhìn vào nữa. Bảo Bảo phải thay mặt nhìn dùm
Lại thêm một cái nồi bay tới nhưng to hơn nhiều, khiến Bảo Bảo giật mình không kịp né thì một bóng dáng nhảy tới bắt lấy Bảo Bảo rồi đưa cậu ra khỏi vùng nguy hiểm. Hàn Hàn và Hoả Hoả đứng cạnh còn phải ngạc nhiên
"Em không sao chứ Bảo Bảo?"
Nghe giọng nói quen thuộc, Bảo Bảo liền mở mắt ra nhìn va thấy anh trai mình- Kiệt Vũ, à ờm........nói sao nhỉ? Cả nhóm này đang định làm một bữa tiệc đãi cho nhóm Hoả Hoả mừng trở về nhưng trong lúc làm xảy ra vài sự cố nhẹ nên hiện giờ cái nhà đang là bãi chiến trường
Kiệt Vũ đang thoát ra khỏi cuộc chiến thì thấy nhóm Bảo Bảo đứng bên ngoài cửa và có một cái nồi chuẩn bị bay vào đầu của Bảo Bảo nên nhanh chóng chạy ra đẩy Bảo Bảo tránh xa
"Anh ơi"
"Anh Kiệt Vũ"
"Anh Kiệt Vũ có chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Chiến trường nhà bếp đó"
Kiệt Vũ thở dài, tự hỏi sao anh có thể sống chung với bọn này nhỉ? Cả nhóm Hoả Hoả nhìn nhau đồng loạt nuốt nước bọt theo chân Kiệt Vũ bước vào nhà, ít nhất thì có Kiệt Vũ làm bia đỡ đạn trước
Khi bước vào nhà còn thảm hơn nữa, công nhận luôn nha nơi này thành bãi chiến trường thật rồi, rất thật luôn ấy. Mong Cơ và Tây Khắc vẫn chỉ công việc cãi nhau về nồi canh, Mục Sa Sa cãi nhau với Kiều Lập về con cá, Hải Dương hết cắt thịt giờ là vẩy rau, vẩy sao đổ hết rau chỉ còn có cái rổ. Âu Dương Nhị đang cầm nào là nồi, xoong, chảo, giá,.......chọi vào đầu những thành phần kia
"Cái gì đang xảy ra vậy nè?"
Lâm Lâm bó tay nhìn vào khung cảnh trước mặt, đang nấu ăn hay đang đánh lộn vậy?
"Chào mọi người"
Linh thú của nhóm Âu Dương Nhị bay lại gần nhóm Hỏa Hỏa chào nhẹ cho có tinh thần
"Voi Diêu!"
"Cá mập trắng!"
"Dơi bóng tối!"
"Nhện đen ma vương!"
"Cá sấu đen!"
"Rồng hắc ám!"
Các linh thú của nhóm Hỏa Hỏa bay lại gần các linh thú của nhóm Âu Dương Nhị, đừng thắc mắc vì sao cả đám này ở đây, đang dọn đồ đi lánh nạn đó mấy má. Không có ngu đâu mà ở lại chắc dao vô đầu chết
"Sao cả lũ lại ở đây vậy?"
"Đang đi lánh nạn"
"Ôi trời"
"Giờ ta nên đi vào trong và ngăn cuộc chiến kia lại trước"
"Ừ"
Thế là cả bọn phải lết xác vào trong ngăn cuộc chiến nhà bếp kia lại, nếu không muốn nhà sập thì cứ để họ như thế, nhưng bọn này không ngu đâu nhé. Phải đến những 1 tiếng mới xong lận, nói thật ra thì trong lúc cãi nhau như vậy chứ nhóm Âu Dương Nhị cũng đã làm xong hết rồi, chỉ là không đúng ý người này người kia nên cãi nhau thôi
"Wa! Là do mọi người làm sao?"
Hai mắt Hỏa Hỏa sáng rực nhìn đống đồ ăn trên bàn, nói là cãi nhau thôi chứ cũng làm đồ ăn ngon mắt đó chứ
"Tất nhiên rồi, cậu nghĩ bọn này là ai hả?"
Tây Khắc hất tóc, lúc nãy cãi nhau với tên Mông Cơ kia cả hai đấm đá dữ quá, do tên kia có đội mũ nên không sao còn cậu thì sao? Tóc hư hại hết luôn
"Nhìn tuyệt quá"
Lâm Lâm thích thú
"Mọi người ăn nhiều vào, hãy dành thời gian nghỉ ngơi nhé"
Mục Sa Sa sau khi tống khứ tên Kiều Lập kia ra khỏi nhà thì hiện giờ đang ngồi trên ghế xem lại móng tay và tóc của mình, đánh nhau với con trai chỉ tổn hại nhan sắc nên chúng ta không nên dây dưa vào lũ con trai phiền phức
"Đống đồ này là mọi người làm cho chúng tôi sao?"
Vũ Vũ thèm muốn chảy nước nhưng vẫn phải hỏi lại cho chắc (xạo xạo riết quen)
"Tất nhiên rồi, các cậu đã có công mà hu la la"
Hải Dương nhí nhảnh nói, sau khi làm đổ hết rau em đã chuyển sang nghề cắt thịt rồi
"Chúng tôi không khách sáo đâu"
Vũ Vũ nghe xong là bay vào bàn trước, những người còn lại theo sau nói thật nha lớn rồi mà sao cứ như trẻ con thế? Sau khi ăn xong, tất cả đang ngồi nghỉ ngơi trên phòng chính ấy, đẩy Hàn Hàn và Hỏa Hỏa vào trong rửa chén rồi, à do Bảo Bảo lười và không muốn làm việc thôi, thà nói chuyện với anh trai còn sướng hơn
"Cái gì?"
Hỏa Hỏa ngán ngẩm nhìn đống chén trước mặt mình, thật sự thì đây là lần đầu cậu đụng vào mấy cái này, chứ đó giờ có làm đâu. Hàn Hàn chỉ đứng đó nhìn chứ không như Hỏa Hỏa, cậu cũng chả biết làm đâu đừng hỏi
"Tại sao? Tại sao? Tại sao ta phải làm việc này?"
Hỏa Hỏa than trời, cả hai đã bắt tay vào làm nãy giờ, chỉ mới có 5 cái là Hỏa Hỏa lại than hơn 4 lần
"Tên ngốc nhà cậu nên lo làm đi còn hơn là đứng đó than vãn"
"Tớ lười chết đi được"
"Ai bảo tên ngốc nào đó sung quá"
"Cậu dám nói gì hả Hàn Hàn ngốc"
"Lo cho vết thương của cậu đi, mà.......nó đã ổn hơn chưa?"
Cả hai đang cãi nhau thì Hàn Hàn lại xoay chuyển chủ đề sang vết thương của Hỏa Hỏa, không phải là cậu lo lắng đâu chỉ là tốt bụng hỏi thăm thôi
"Không sao đâu"
Hỏa Hỏa chỉ trả lời như vậy rồi cậu không nói gì thêm, căn bản là cả hai đang cùng chìm đắm vào suy nghĩ của riêng mình, do quá lo suy nghĩ Hỏa Hỏa lỡ tay đụng phải một cái dĩa bên chỗ Hàn Hàn, cơ mà thanh niên đầu xanh nào đó không thèm chú ý lắm
*Xoảng* Khi nghe tiếng cả hai mới đồng loạt quay lại nhìn nhau rồi nhìn xuống chỗ cái dĩa vỡ tan nát kia, còn cái bọn ngoài kia đang ngồi nghỉ ngơi, thả hồn mình vào làn gió bên ngoài nghe tiếng động trong bếp liền đạp đầu nhau (có nhóm của Âu Dương Nhị thoai -.-) chạy vào trong coi thử
"Có chuyện gì vậy?"
"Chẳng có gì cả, chỉ là tên nào đó ngốc quá làm vỡ cái dĩa thôi"
"Cậu nói gì hả Hàn Hàn? Chỉ là lỡ tay thôi"
"Lỡ tay sao? Hay là do cậu thả hồn theo gió?"
"Lỡ tay được không? Với lại cái dĩa đó bên chỗ cậu mà"
"Chắc do cậu vươn tay đụng trúng"
"Là lỡ tay, chứ không phải cố ý được chứ?"
"Nói gì thì cũng là lỗi của cậu"
"Cái gì chứ? Đồ Hàn Hàn ngốc"
<Hàn Hàn và Hỏa Hỏa chính thức quên hai đứa mình>
Rồng xanh băng giá và Rồng đỏ bão lửa đứng bên ngoài nhìn, Hàn và Hỏa lo cãi nhau nên đã chính thức quên đi hai người đồng đội than6t hiết của mình còn đang đứng bơ vơ ngoài kia, chính thức quên luôn