Làng chài Giang Nam, nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất Trung Hải.
Một nhà hai người Trần Ninh và Tống Sính Đình, vì để chúc mừng công ty đã thuận lợi vượt qua khủng hoảng lần này, nhà bọn họ lựa chọn đến đây ăn một bữa hải sản.
Mã Hiểu Lệ không quen ngồi ăn ở trong phòng bao, bà thích ăn ở phòng khách nhiều người náo nhiệt.
Sau đó Trần Ninh liền tìm một vị trí ở phòng khách, người một nhà ngồi xuống, gọi một bàn hải sản phong phú, hưởng thụ bữa tối vui vẻ.
Nhưng bọn họ lại không biết rằng, ngay lúc này đây, ở trong phòng bao, một người đàn ông mặc âu phục màu trắng, ánh mắt hung ác nham hiễm nhìn vào một nhà bọn họ.
Người đàn ông mặc âu phục màu trắng không phải là ai khác, chính là Chúc Cửu Linh.
Qua lớp kính thủy tỉnh Chúc Cửu Linh hướng ra phòng khách nhìn gia đình Trần Ninh đang ăn tối.
Anh ta không ngờ rằng gần đây anh ta ở sau lưng làm nhiều chuyện mờ ám như vậy, gây ra bao nhiêu là mầm tai họa, thế nhưng đều bị Trần Ninh cùng với Tống Sính Đình giải quyết từng chút từng chút một.
Miệng anh ta hơi nhếch lên, cười lạnh nói: “Ha ha, xem ra tao thật sự đánh giá thấp hai tụi mày rồi.”
“Nhưng thế này cũng tốt, nếu tùy tiện giết chết hai tụi mày, trái lại sẽ làm tao mát đi rất nhiều hứng thú.”
Nhưng vào lúc này, một người đàn ông tuần lãng mặc đồ vest Armani màu đen, dẫn theo hai tên tùy tùng, đẩy cửa đi vào phòng bao.
Người đàn ông mặc âu phục đen vừa tiến vào, vừa nhíu mày nói: “Chúc thiếu, sao lại chọn một nơi kém sang trọng như thế này ăn cơm?”
Chúc Cửu Linh thấy người đàn ông mặc vest đen, sự nham hiểm trên mặt tan biến, thay vào đó là dáng vẻ tươi cười: “Lục thiếu nếu anh đã đến rồi, đừng thấy ở đây trang hoàng không được đẹp mắt, nhưng hương vị của nhà hàng này rất ổn đấy.”
Hóa ra, người đàn ông gọi là Lục thiếu này, không phải là ai khác, chính là công tử Lục gia một trong tứ trụ(*) Giang Nam, Lục Thanh Vân.
() Tứ trụ: những gia tộc có tiền, có quyền, có thế nhất.
Mặc dù Lục gia với Chúc gia đều là một trong tứ trụ Giang Nam, nhưng thế lực của Chúc gia chủ yếu liên quan đến vòng tròn ngầm phía Nam, dựa vào kinh doanh đá vôi kiếm tiền.
Còn Lục gia lại là cá sấu tài chính phía Nam, đồng thời có nhiều thành viên trong Lục gia giữ chức vụ cao trong lực lượng vũ trang trên các thành phố khác nhau ở phía Nam.
Địa vị Lục gia vẫn hiển hách hơn Chúc gia, do vậy Chúc Cửu Linh ngày thường ngông cuồng tự cao tự đại, lúc này thấy Lục Thanh Vân, phải khiêm nhường lễ độ.
Sau khi Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân ngồi xuống, Chúc Cửu Linh búng tay ra hiệu, phân phó nhân viên phục vụ lên thức ăn.
Trong chốc lát, các loại hải sản cao cấp khác nhau được bê lên liên tục, Chúc Cửu Linh còn mở một chai rượu vang trắng trị giá một trăm nghìn USD để uống cùng với Lục Thanh Vân.
Hai người Lục Thanh Vân và Chúc Cửu Linh từ nhỏ cùng nhau chơi đùa, cùng nhau trưởng thành.
Chuyện Chúc Cửu Linh gần đây bị người khác phế đi gậy sinh mạng, Lục Thanh Vân cũng vừa mới biết.
Lúc này, Lục Thanh Vân thương xót nói: “Chúc thiếu, một ông chủ của giới giải trí chuẩn bị cho tôi một cặp nữ minh tinh song sinh, tôi còn đang nghĩ rủ anh cùng nhau chiến đấu hăng say.
Không ngờ rằng anh lại gặp phải nỗi bất hạnh của một người đàn ông, thật là đáng tiếc!”
Kể từ khi Chúc Cửu Linh bị Trần Ninh phế đi cây gậy sinh mạng, liền cực kì oán hận người khác nhắc đến chuyện này.
Mặc dù anh biết Lục Thanh Vân không có ác ý, nhưng đáy lòng anh vẫn như cũ cảm thấy không được dễ chịu.
Nhưng lại tỏ ra như bình thường, mỉm cười nói: “Đúng vậy, thật là hoài niệm về những ngày tháng cùng anh đi tán gái. Tôi không được nữa rồi, nhưng anh biết anh là một kẻ đào hoa, là được rồi.”
Lục Thanh Vân thường ngày chơi bời trăng hoa, tự cho mình là tình thánh, anh ta cười nói: “Chúc thiếu anh yên tâm, trên phương diện tán gái trêu đùa phụ nữ, tôi không có yếu thế.”
Chúc Cửu Linh nhân cơ hội nói: “Hay là chúng ta đánh cược một ván?”
Lục Thanh Vân ngạc nhiên: “Đánh cược cái gì?”
Chúc Cửu Linh chỉ vào Tống Sính Đình đang cùng người nhà ăn cơm ở phòng khách, cười híp mắt nói: “Nhìn thấy cô gái xinh đẹp đó chưa?”
Lục Thanh Vân thấy Tống Sính Đình, lập tức mở to hai mắt: “Ôi, người phụ nữ này đúng là cực phẩm!”
Chúc Cửu Linh mỉm cười nói: “Có dám đánh cược với tôi một ván không, xem anh có thể dùng bản lĩnh cao thủ tình trường của mình, đi sờ mông cô ta, nếu cô ta không tát anh thì coi như là tôi thua.”
Lục Thanh Vân nghe vậy cười ha hả nói: “Trẻ trâu, đánh cược cái gì vậy?”
Cô cực kỳ hoảng sợ, không đợi tay đối phương hạ xuống, cô lập tức né tránh, kinh sợ đan xen nói: “Anh muốn làm gì?”
Lục Thanh Vân không ngờ rằng tính cảnh giác của Tống Sính Đình lại cao như vậy, anh ta đã tính sai.
Nhưng, anh ta lại không có bắt kì sự bối rối nào cả, mà cười híp mắt lấy ra một chiếc ví, nói với Tống Sính Đình: “Tiểu thư, tôi vừa nhặt được một chiếc ví tiền ở đằng sau cô, muốn qua hỏi rõ xem có phải là cô làm rơi hay không?”
Tống Sính Đình nhìn dáng vẻ thành thật của đối phương, trong giây lát đoán không ra đối phương là biến thái lưu manh hay là dân thành phố nhiệt tình.
Cô ngạc nhiên nghi ngờ nói: “Chiếc ví này không phải của tôi.”
Lúc này Trần Ninh đi tới, nhíu mày hỏi: “Bà xã, sao vậy?”
Tống Sính Đình lắc đầu nói: “Không sao, chắc là hiểu lầm thôi.”
Tống Sính Đình nói xong, liền vào toilet trước.
Trần Ninh lại nhìn vào Lục Thanh Vân, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là anh thu lại thủ đoạn lưu manh đùa giỡn đó của mình lại, nếu có lần sau, cái tay này của anh không chắc còn ở nguyên vị trí đâu.”
Lục Thanh Vân kinh ngạc nhìn Trần Ninh, ở phía Nam lại có người to gan dám nói với anh ta như vậy? Lục Thanh Vân bắt đầu nổi giận, híp mắt nhìn chằm chằm vào Trần Ninh, điềm nhiên nói: “Anh biết tôi là ai không, lại dám uy hiếp tôi, người nào ở phía Nam to gan vô lễ với tôi, đều không có kết cục tốt đẹp.”
Lục Thanh Vân vừa mới nói xong, hai vệ sĩ của anh ta bước nhanh tới.
Hai tên vệ sĩ tràn ngập thù địch trừng mắt nhìn Trần Ninh, hỏi Lục Thanh Vân: “Lục thiếu, ngài không sao chứ?”
Lục Thanh Vân nói: “Hai người các người đến vừa đúng lúc, người này vậy mà dám uy hiếp tôi, các người bẻ gãy một tay của anh ta cho tôi.”
“Vâng, Lục thiếu!”
Hai tên vệ sĩ của Lục Thanh Vân, không chút do dự một trái một phải đi về phía Trần Ninh, cười gần nói: “Tiểu tử, dám đắc tội với Lục thiếu của tụi tao, mày chết chắc rồi.”
Trần Ninh không ngờ rằng tên công tử quần là áo lượt này lại hung hăng càn quấy như vậy, trêu ghẹo con gái nhà lành không thành, còn phân phó thuộc hạ đánh người.
Ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, hai chân bay như chớp, đá trúng hai tên vệ sĩ.
Bang bang hai tiếng, trong nháy mắt hai tên vệ sĩ bị Trần Ninh đá cho túi bụi, ngỗn ngang ngã trên mặt đất, xương sườn trên ngực đứt đoạn, trọng thương ngay tại chỗ.
Lục Thanh Vân mắt tròn mắt dẹt, không dám tin vào mắt mình, hai tên vệ sĩ này của anh ta, mát rất nhiều tiền để thuê về, thế mà lại bị Trần Ninh đạp hai phát ngã lăn? Anh hoảng sợ nhìn Trần Ninh, già mồm nói: “Anh dám đả thương người của tôi, anh không biết tôi là ai đúng không?”
“Tôi là Lục Thanh Vân, thiếu gia Lục gia, một trong tứ trụ Giang Nam.”
“Tốt nhất là anh nên tự đánh gãy một tay, quỳ xuống đất xin tha, nếu không tôi muốn anh chết như thế nào anh cũng không biết được.”
Lục gia ở phía Nam, tiếng tăm hiển hách, Lục Thanh Vân để lộ ra thân phận Lục gia.
Trần Ninh nghe Lục Thanh Vân tự giới thiệu xong, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, thản nhiên nói: “Lục gia các người, ở trong mắt tôi, chả là cái thá gì cả!”
Cái gì? Lục Thanh Vân không tin nhìn vào Trần Ninh, ở phía Nam, vậy mà lại có người dám coi thường Lục gia? Trần Ninh lạnh lùng nói: “Có qua có lại, ban nấy anh muốn đánh gãy một cánh tay tôi, bây giờ tôi bẻ một tay anh, hợp tình hợp lý chứ?”
Lục Thanh Vân thất thanh: “Anh dám?”
Trần Ninh không đáp lại, hành động chính là câu trả lời tốt nhát.
Anh trực tiếp ra tay, một tiếng “răng rắc”, ngay tại chỗ bẻ gãy cánh tay phải của Lục Thanh Vân.
“AI”
Lục Thanh Vân kêu thảm thiết, vang vọng ra khắp nhà hàng.