Lúc Trần Ninh và Tống Sính Đình về đến nhà, vì đã không ngủ cả đêm nên trông cô có thể nói là vô cùng hốc hác suy sụp.
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đã chuẩn bị xong đồ ăn, cả gia đình ngồi xuống ăn trưa.
Ngoại trừ Trần Ninh còn có khả năng giữ bình tĩnh ra, vẻ mặt mắy người nhà Tống Sính Đình đều vô cùng buồn bã.
Màn hình TV đang phát tin tức từ đài truyền hình thành phố Trung Hải, một phóng viên đang nghiêm túc chỉ trích sự cố an toàn xảy ra ở công trường trung tâm thương mại Hải Đường đêm qua.
Phóng viên đó nghiêm khắc nói: “Ba mươi hai người bị thương trong vụ tai nạn xảy ra đêm qua, trong số đó còn có ba người đang ở trong trạng thái nguy kịch đe dọa đến tính mạng. Nghe nói người phụ trách dự án là Tống Sính Đình chỉ là một phụ nữ trẻ ngoài hai mươi tuổi.”
“Ngoài ra, cô ta chưa bao giờ có kinh nghiệm trong các dự án về cơ sở hạ tầng. Tai nạn về an toàn này có khả năng là do sự quản lý không chuyên nghiệp của cô ta.”
“Đợi đến lúc có kết quả điều tra của tổ điều tra, cô ta chắc chắn sẽ phải trả giá cho sự sơ suất của mình bằng việc ngồi tù.”
Hai người Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nhìn thấy tin tức được phát trên đài truyền hình thì đều biến đổi sắc mặt, nhanh chóng tắt TV.
Tống Sính Đình cười khổ, càng được khen ngợi nhiều thì càng bị chỉ trích nhiều.
Trước đó cô đã đấu thầu thành công dự án trung tâm thương mại Hải Đường khiến nhiều người ghen tị đến đỏ cả mắt.
Bây giờ trên công trường xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng về an toàn, có thể nói là dậu đổ bìm leo, rất nhiều người đều đang mong muốn cô phải vào tù.
Hơn nữa, cô cũng biết rằng đội điều tra đang tìm hiểu nguyên nhân của vụ tai nạn.
Nếu nguyên nhân thực sự là bởi sự cầu thả trong quản lý và lại có cả công nhân tử vong thì cô có thể thực sự phải ngồi tù.
Cô tùy tiện ăn mấy miếng rồi buông bát đũa sang một bên, muốn trở về phòng ngủ một giác.
Cô cũng dặn Trần Ninh: “Sau nửa tiếng nữa anh gọi em dậy nhé. Dù cho chúng ta không thể mời được Đường Hải Ba làm bác sĩ phẫu thuật chính cho ba người bị thương nặng thì cũng vẫn phải cố gắng tìm các bác sĩ phẫu thuật nỗi tiếng khác làm bác sĩ phẫu thuật chính, cố gắng hết sức để cứu ba công nhân bị thương nặng đó.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Em yên tâm đi, trong lòng anh đã có tính toán.”
Tống Sính Đình chậm chạp kéo lê thân thể mệt mỏi trở về phòng ngủ.
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cuối cùng không nhịn được hỏi: “Trần Ninh, bây giờ trên bản tin đều nói về vụ tai nạn nghiêm trọng ở dự án mà Tiểu Đình chịu trách nhiệm. Có thật là con bé có thể phải ngồi tù không?”
Trần Ninh an ủi hai vị nhạc phụ nhạc mẫu: “Cha mẹ yên tâm đi, chỉ là mấy chục công nhân bị thương, cũng không có ai chết.
Bây giờ chỉ có thể coi là tai nạn bình thường, không phải tai nạn lớn, Tiểu Đình sẽ không sao.”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nghe Trần Ninh giải thích như vậy thì cũng hơi thả lỏng một chút, nhưng họ vẫn rất lo lắng.
Bởi vì họ cũng đã nghe các phóng viên báo tin rằng vẫn còn ba người trong bệnh viện chưa qua cơn nguy kịch.
Tống Thanh Thanh kéo tay áo Trần Ninh, lo lắng nhìn Trần Ninh: “Cha, cha nhất định không được để mẹ vào tù, con sợ không gặp được mẹ nữa.”
Trần Ninh bế con gái lên, bóp nhẹ cái mũi nhỏ của cô bé rồi cười nói: “Nói bừa gì đấy, cha hứa với con là nhất định sẽ không để mẹ phải vào tù.”
Tống Thanh Thanh hai mắt sáng lên, kinh ngạc nói: “Thật sao?”
Trần Ninh cười nói: “Cha đã lừa con khi nào chưa?”
Tống Thanh Thanh nghe xong bèn cười khúc khích, vui vẻ nói: “Đúng vậy, cha đã nói thì đều làm được, cha là người lợi hại nhất.”
Tống Sính Đình vốn muốn ngủ nửa tiếng, nhưng khi tỉnh lại, cô lại phát hiện đã bốn giờ chiều rồi.
Cô vậy mà đã ngủ những bón tiếng!
Trần Ninh vậy mà lại không đánh thức cô như đã dặn!
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình tràn đầy lo lắng và tức giận. Cô nhanh chóng ngồi dậy, ra khỏi phòng, vừa hay nhìn thấy Trần Ninh đang ở phòng khách.
Cô vừa muốn giận dữ chát vấn Trần Ninh tại sao không đánh thức cô đúng giờ?
Nhưng cô còn chưa kịp nói thì Trần Ninh đã cười nói trước: “Vợ dậy rồi à, vừa hay chúng ta đến bệnh viện đi. Bởi vì bác sĩ phẫu thuật chính cho ba công nhân đó sắp đến bệnh viện Trung Hải rồi.”
Tống Sính Đình nghe vậy thì sững sờ. Lúc cô đang ngủ Trần Ninh đã tìm được một bác sĩ phẫu thuật nỏi tiếng sao?
Nghĩ vậy, lửa giận trong lòng cô lập tức biến mắt, cô nhìn Trần Ninh, trong mắt lóe lên tia xúc động.
Trần Ninh nhất định là thấy cô cả đêm không ngủ nên anh đã bí mật sắp xếp ổn thỏa mọi thứ trong lúc cô đang ngủ.
Tống Sính Đình nhìn Trần Ninh với ánh mắt đầy dịu dàng, thầm nghĩ: Đồ ngốc, anh cũng cả đêm không ngủ. Anh chỉ muốn để em nghỉ ngơi, còn bản thân mình thì lại không cần nghỉ.
Lúc ra ngoài cùng Trần Ninh, cô nhẹ giọng hỏi: “Trần Ninh, anh tìm bác sĩ ngoại khoa nỗi tiếng nào vậy, có đáng tin không?”
Trần Ninh cười nói: “Hoàn toàn đáng tin cậy. Về phần là ai, em cứ đến bệnh viện Trung Hải là sẽ biết.”
Ngay sau đó, cả hai lái xe đến bệnh viện Trung Hải.
Phòng bệnh trong khu vực ICU đang nhốn nháo.
Hóa ra là một trong ba công nhân bị thương nặng đột nhiên phát sinh chuyển biến xấu, phải được phẫu thuật ngay lập tức.
Chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện Trung Hải là Từ Bảo Minh nói với gia đình bệnh nhân rằng tỷ lệ thành công của ca mỏ chỉ là 10%, yêu cầu gia đình ký tên đồng ý thu xếp tiến hành ca mỗ ngay lập tức.
Người nhà của bệnh nhân nghe tin chỉ có 10% tỷ lệ thành công thì đều buồn rầu khóc lóc thảm thiết, không chịu ký tên tiến hành ca mổ.
Chủ nhiệm Từ của Bệnh viện Trung Hải và một nhóm người nhà bệnh nhân nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình đến thì lập tức bao vây lấy hai người họ.
Chủ nhiệm Từ nói: “Tống tổng, tình trạng của một người bị thương đang xấu đi, đe dọa đến tính mạng nên cần phải thu xếp phẫu thuật ngay lập tức.”
Người nhà bệnh nhân khóc lóc nói: “Tống tổng, chủ nhiệm Từ nói rằng ông ấy phụ trách ca mổ, cơ hội mỗ thành công chỉ có \ 10%. Làm sao chúng tôi có thể ký vào đơn đồng ý cho mỗ được!”
“Tống tổng, không phải cô nói sẽ mời bác sĩ phẫu thuật nỏi tiếng Đường Hải Ba phụ trách phẫu thuật chính sao, bác sĩ Đường đang ở đâu?”
Tống Sính Đình không nói nên lời nhìn Trần Ninh cầu cứu, cô cũng muốn hỏi vị bác sĩ nổi tiếng Trần Ninh đang nói đến ở đâu?
Trần Ninh còn chưa lên tiếng thì một người trong đám đông đã đi tới nói to: “Tôi ở đây!”
Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều nhìn về phía người này, người này bị sưng má với gãy một vài chiếc răng, đó chính là Đường Hải Ba, bác sĩ không có đức đã bị Trần Ninh tát sáng nay.
Đường Hải Ba sải bước tới, nhìn Trần Ninh và Tống Sính Đình với ánh mắt oán hận.
Chủ nhiệm Từ nhìn thấy Đường Hải Ba mà hai mắt sáng lên, kinh ngạc nói: “Trời ạ, bác sĩ ngoại khoa nỗi tiếng của bệnh viện tư nhân Thên Sứ Ái, học trò tài năng của Quốc sĩ vô song Tần viện trưởng, Đường Hải Ba, bác sĩ Đường!”
Chủ nhiệm Từ kích động nói: “Nếu bác sĩ Đường đến phẫu thuật chính thì tôi nghĩ cơ hội ca mỗ thành công ít nhất là 50%.”
Người nhà của bệnh nhân đều tỏ ra phấn khích khi hay tin người này là Đường Hải Ba.
Phần khởi vô cùng nói rằng Tống tổng mời được bác sĩ Đường làm phẫu thuật chính thì thật quá tốt rồi.
Đường Hải Ba lại cười lạnh nói: “Thực xin lỗi mọi người, tôi chỉ đi ngang qua đây, không phải tới đây làm phẫu thuật cho bệnh nhân.”
Người nhà của bệnh nhân vừa nhìn thấy tia sáng hy vọng, bây giờ nghe bác sĩ Đường nói vậy thì đều ngây ngốc.
Mọi người thất thần nhìn Tống Sính Đình: “Tống tổng, không phải sáng nay cô nói sẽ mời bác sĩ Đường làm phẫu thuật chính sao? Đây là chuyện gì vậy?”
Tống Sính Đình lúc này cũng rất lo lắng, nhanh chóng nói với Đường Hải Ba: “Bác sĩ Đường, tôi đã đồng ý với điều kiện của ông rồi. Ông phẫu thuật cho ba người bị thương nặng này thì tôi sẽ trả cho ông 6 nghìn vạn nhân dân tệ.”
Sáu nghìn vạn tệ sao, mọi người có mặt đều há hốc mồm.
Họ biết rằng bác sĩ Đường chuyên chữa trị cho những người giàu, nhưng họ không ngờ rằng tiền phí của bác sĩ Đường lại cao khủng khiếp như vậy.
Ngay cả người nhà của bệnh nhân cũng im lặng, họ cảm thấy việc Tống Sính Đình sẵn sàng chi nhiều tiền như vậy để cứu sống 3 người lao động bình thường đã cho thấy lương tâm của Tống Sính Đình.
Tuy nhiên, điều khiến tất cả mọi người đều chết lặng chính là sau khi nghe Tống Sính Đình nói xong, Đường Hải Ba lại cười lạnh nói: “He he, điều kiện buổi sáng của tôi là 6 nghìn vạn tệ làm phí vắt vả.”
“Nhưng lúc đó cô không đồng ý. Chồng cô lại còn làm tôi bị thương, thậm chí còn bắt tôi phải quỳ xuống cầu xin tha thứ.”
“Bây giờ điều kiện của tôi đã không còn đơn giản là 6 nghìn vạn tệ nữa rồi.”
Nét mặt của Tống Sính Đình trở nên rất xấu, cô khó khăn hỏi: “Ông còn có điều kiện gì nữa?”
Đường Hải Ba nhìn Trần Ninh cười nói: “Ngoài việc phải trả cho tôi 6 nghìn vạn tệ tiến phí vất vả, tôi còn muốn Trần Ninh quỳ xuống xin lỗi tôi. Tôi muốn cậu ta liếm giày cho tôi.”
Mọi người tại hiện trường đều náo động, ai cũng cảm thấy bác sĩ Đường này thật là tham lam và độc ác.
Sắc mặt Tống Sính Đình tái nhọợt, không biết phải làm sao.
Cô không thể đồng ý yêu cầu của Đường Hai Ba, không thể để Trần Ninh quỳ xuống xin lỗi Đường Hải Ba, càng không thể để Trần Ninh liếm giày của Đường Hải Ba.
Nhưng nếu cô từ chối thì không ai có thể cứu sống người công nhân đang hấp hồi kia, rất có thể phải nhìn người công nhân đó mắt mạng.
Cô không giết người nhưng người ta lại vì cô mà chết, cô sẽ mang tội suốt đời.
Đúng lúc khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình tái nhợt, cơ ủ thể khẽ run lên, không biết phải lựa chọn thế nào.
Trần Ninh đột nhiên vươn tay nắm lấy tay cô, truyền cho cô sức mạnh ấm áp.
Trần Ninh nhìn Đường Hải Ba, lạnh lùng nói: “Một tên khốn lang băm như ông mà cũng xứng để tôi cầu xin hay sao?”
Đường Hải Ba nghe Trần Ninh nói ông ta chỉ là một lang băm thì lập tức mở to mắt không thể tin được.
Trần Ninh quay lại nhìn mấy người nhà bệnh nhân, trầm giọng nói: “Các vị người thân bệnh nhân, công ty Ninh Đại của chúng tôi đã mời một bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất đến để tiến hành phẫu thuật cho những người bị thương.”
“Bác sĩ phẫu thuật này chính là viện trưởng của bệnh viện đa khoa quân đội Bắc Cảnh, Tần Thanh Bình.”
Sau khi nghe Trần Ninh nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.
Đường Hải Ba trước tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cười rộ lên, châm chọc nói: “Haha, thật đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, khẩu khí thật là lớn.”
“Mày thì là cái thá gì mà dám khoe khoang mời được sư phụ của tao tới Trung Hải tiến hành phẫu thuật cho đám công nhân nhập cư thắp kém này?”
“Ha ha, nếu mày có thể mời sư phụ tao tới, tao sẽ quỳ gối xin lỗi mày tại chỗ. Thêm vào đó từ bây giờ sẽ rời khỏi ngành y, không bao giờ hành nghề y nữa.”
Người nhà của các bệnh nhân có mặt tại hiện trường đều nhìn Trần Ninh.
Tất cả mọi người đều hy vọng những gì Trần Ninh nói là sự thật, nhưng mọi người đều biết rằng chuyện mời Tần viện trưởng đến làm phẫu thuật là không thê.
Ngay cả Tống Sính Đình cũng vội vàng thấp giọng trách cứ Trần Ninh: “Anh làm sao vậy, lúc này còn đùa giỡn sao?”
Trần Ninh cười nói: “Anh không đùa giỡn. Tên bác sĩ lang băm này hôm nay sẽ phải quỳ gối, sau này cũng đừng nghĩ có thể hành nghề y được nữa.”
Tống Sính Đình gấp gáp: “Nếu anh đã mở miệng ra nói mời được Tần viện trưởng tới thì bây giờ Tần lão đó đang ở đâu?”
Trần Ninh khẽ cười chỉ vào bầu trời bên ngoài.
Tất cả mọi người đều sững sờ, Đường Hải Ba mỉa mai nói: “Ý của mày là người ở phương trời xa sao? Ha ha, mày thật là!”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Không phải là xa tận trên trời. Tôi nói là Tần lão đã đến rồi, rất nhanh sẽ từ trên trời rơi xuống.”
Đường Hải Ba nghe vậy thì cười to, tất cả mọi người ở hiện trường cũng đều lắc đầu.
Tất cả mọi người đều cho rằng Trần Ninh chắc không phải thiểu năng rồi chứ, Tần lão cũng không phải thần thánh, sao có thể từ trên trời rơi xuống được?
binh Nhưng đúng lúc này, trên bâu trời đột nhiên vang lên tiêng âm À âm.
Mọi người bàng hoàng chạy ra khỏi sân khoa điều trị nội trú ngắng đầu ngước nhìn lên.
Sau đó, mọi người đều bị sốc khi nhìn thấy ba chiếc trực thăng bay thẳng đang bay từ phía xa trên bầu trời tới.
Ba chiếc trực thăng vũ trang từ từ đáp xuống, chiếc trực thăng vừa hạ cánh thì một ông già râu bạc trắng được một toán lính Bắc Cảnh hộ tống bước xuống trực thăng.
Mọi người có mặt tại hiện trường nhìn ông lão râu rắng sắc mặt hồng hào thì đều thất kinh: “Trời ạ, đúng là viện trưởng bệnh viện đa khoa quân đội Bắc Cảnh, Tần Thanh Bình, người được mệnh danh là Quốc sĩ vô song, thật sự là lão nhân gia rồi!”