Chiến Long Vô Song

Chương 906






Trần Ninh gật đầu: “Rắt tốt!”
Người xung quanh ngơ ngác nhìn nhau!
Đường Hạo quỳ ở dưới đất gương mặt càng là tức giận, anh không nhn được nữa, hét lên: “Chú Từ, chính là tên khốn này đánh chết thuộc hạ của cháu, đánh b thương cháu, ép cháu quỳ xuống, còn uy hiếp cháu.”
“Cháu bảo chú đến đây giúp cháu xử lí cậu ta, chứ không phải bảo chú đến báo cáo công việc cho cậu ta đâu.”
Từ Đình Tùng nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên khó xử.

Biểu cảm của người xung quanh cũng quái lạ, mọi người đều nhìn ra thân phận của Trần Ninh có lẽ không đơn giản, không thì Từ Đình Tùng sẽ không cung kính với Trần Ninh như vậy.

Một vài người bạn trong nhóm của Tiêu Dao toàn bộ đều bắt đầu vui mừng.


Mấy người bọn cô gần đây b nhóm của Đường Hạo cưỡi lên đầu mà bắt nạt, trong lòng sớm đã tích một bụng tức rồi.

Với lại tối hôm nay bọn cô còn thua một trăm tỷ cho Đường Hạo, trong lòng cũng phẫn nộ đến cực điểm.

Vốn cho rằng tương lai đều b nhóm Đường Hạo chèn ép đến nỗi không lật nổi mình, về sau đều phải nhìn sắc mặt của Đường Hạo, b Đường Hạo bắt nạt rồi.

Nhưng không ngờ rằng, cô Tiêu không biết từ đâu tìm được cậu thanh niên trẻ này, không những có tiền với lại dường như cực kì có quyền lực, dám chèn ép Đường Hạo xuống.

Bọn họ lúc này đều có chút hứng thú nhìn Trần Ninh, đoán Trần Ninh rốt cuộc có lai lch như thế nào?
Trần Ninh nhìn Đường Hạo quỳ dưới đất vô cùng tức giận, lại nhìn gương mặt tràn đầy khó xử của Từ Đình Tùng, cười nhẹ nói: “Ông Từ, tôi và anh ta có chút ân oán, ông đứng về phía tôi hay phía cậu ta?”
Đường Hạo nghe xong phát điên, lớn tiếng nói: “Chú Từ, chú là người cha cháu đề bạt lên, cha cháu chính là ân sư của chú đấy.”
“Bây giờ cháu b cậu ta bắt nạt, cháu yêu cầu chú lập tức bắt cậu ta lại, dùng hình phạt nghiêm khắc để tra hỏi.”
Từ Đình Tùng trán đổ đầy mò hôi, ông cảm thấy bây giờ là thần tiên đánh nhau, ông là người phàm b chu tội.

Ông là người của ông Đường, ông Đường và Trần Ninh gần đây có thể nói như lửa với nước, tình huống như này ông tất nhiên không dám nói đứng về phía Trần Ninh được.

Nhưng mà, Trần Ninh là thân phận gì chứ, Đường Hạo yêu cầu ông bắt Trần Ninh lại, dùng hình phạt nghiêm khắc để tra hỏi cũng không thể được.

Ông lấy khăn tay lau mồ hôi ở trên trán, nói với Đường Hạo: “Đường nh thiếu, chú thấy tối nay việc của hai người chắc chắn có hiểu lầm.”
*Nếu không phải như vậy, cháu nếu có chỗ nào đắc tội với cậu Tràn, cháu cứ đền tội với cậu Trần, chú sẽ giúp cháu cầu tình, bảo cậu Trần tha thứ cho cháu một lần, chuyện này cứ như vậy mà trôi qua, được không?”
Đường Hạo nghe xong ngây người ra rồi.


Rất nhanh, trong lòng anh lửa giận liền bùng lên rồi.

Anh gọi Từ Đình Tùng đến là mong muốn Từ Đình Tùng xử lí Trần Ninh, không phải bảo Từ Đình Tùng đến cầu tình cho anh.

Sắc mặt anh tái mét, vô cùng phẫn nộ nói: “Cục trưởng Từ, chú dám bảo cháu xin lỗi cậu ta, chú hồ đồ rồi sao?”
“Cậu ta rốt cuộc là ai, tại sao chú lại sợ cậu ta như vậy?”
Câu hỏi của Đường Hạo, rất nhiều người ở đây cũng muốn biết đáp án.

Từ Đình Tùng nhìn trộm Trần Ninh một cái, thấy sắc mặt của Trần Ninh bình tĩnh, không hề vội vàng.

Ông to gan, nhỏ giọng nói với Đường Hạo: “Cháu hỏi cậu Trần có thân phận gì, vậy chú nói cho cháu tám chữ.”
*Phong lang cư tư, lặc thạch yên nhiên.”
Đùng đoàng!
Lời nói của Từ Đình Tùng như tiếng sét giữa trời đẹp vang lên trong lòng Đường Hạo vậy.

Đường Hạo bọn họ sắc mặt thay đổi hết rồi.

Giọng của Từ Đình Tùng không to, nhưng mà nghe ở trong tai của mọi người lại kinh vang như sắm.

Bởi vì trọng lượng của tám chữ này quá nặng rồi.


Phong lang cư tư, lặc thạch yên nhiên.

Đây chính là niềm vui quang mà vô số tướng quân cả đời theo đuổi từ thời xa xưa đến nay đấy.

Đến nay trong quân đội của Hoa Hạ, người được đặc biệt nói như thế chỉ có một người.

Đó chính là Thiếu soái biên giới phía Bắc, chiến thần của Hoa Hạ- Trần Ninh.

Tất cả mọi người ở hiện trường đều kinh hãi nhìn về phía Trần Ninh, bọn họ cuối cùng cũng biết, thì ra người đàn ông trẻ tuổi ở trước mắt này là người dũng cảm nhất quân.

đội, Thiếu soái biên giới phía Bắc từng một mình giết chét.

cao thủ liên quân của mười tám nước, chiến thần Hoa Hạ Trần Ninh.

Đường Hạo cảm thấy máu của cả người xông lên, huyết – áp tăng cao, suýt chút nữa phun máu ra ở hiện trường..