Chiến Long Vô Song

Chương 894






Trần Ninh lạnh lùng nói: “Đúng vậy, đánh mày đấy, mày đang ở trên đất Hoa Hạ, khi nào thì đến phiên mày làm xằng làm bậy vậy?”
“Cái khác thì khoan hãy nói, chỉ bằng việc mày đem người tấn công tao, cái này cũng đủ để mày vĩnh viễn ở trong ngục giam Hoa Hạ cả đời.”
“Với lại, mày yên tâm, luật sư của mày không giúp nổi mày đâu, đại sứ quán cũng không thể giúp mày, chứ đừng nói đến việc giúp mày kháng cáo.”
Lời nói của Trần Ninh khiến Black King Kong sửng sốt.

Hắn ta nghi hoặc nhìn Trần Ninh: “Mày… mày rốt cuộc là ai?”
Trần Ninh cười lạnh.

Từ Đình Tùng ở bên cạnh lớn tiếng nói: “Con chó mù này, đây chính là Thiếu soái bắc cảnh của chúng ta, chiến thần Hoa Hạ, Trần Ninh.”

Thiếu soái bắc cảnh!
Chiến thần Hoa Hạt!
Black King Kong nghe thấy thân phận của Trần Ninh thì như b sắm sét đánh trúng, thân hình to lớn run rẩy kch liệt.

Tất cả mấy tên đàn ông ở phía sau nghe vậy đều há hốc mồm, vẻ mặt kinh hãi, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Nhóm người Hoàng Thiếu An, Lư Phương Phương vừa nghe thấy Trần Ninh là Thiếu soái Bắc cảnh, đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh, vô cùng kinh ngạc.

Ánh mắt của bọn họ lập tức chuyển sang nhìn Đồng Kha.

Ánh mắt Lư Phương Phương và những cô gái khác đều hiện lên vẻ ghen t, bạn trai của Đồng Kha hóa ra lại là võ tướng số 1 Hoa Hạ, Thiếu soái Bắc cảnh!
Còn Hoàng Thiếu An ngoài b sốc ra thì còn vô cùng hồi hận, sợ hãi.

Hắn ta nhớ lại ban nãy mình nói năng vô lễ với Trần Ninh mà hối hận đến xanh cả ruột, suýt chút nữa bật khóc tại chỗ.

Trời ạ, đúng là tự chuốc hoạ vào mình mà, đã vậy còn là hoạ lớn nữa chứ.

Nếu như Thiếu soái tính toán thì e rằng không chỉ mình anh ta gặp xui xẻo mà cả gia tộc của anh ta cũng sẽ xui xẻo theo.


Hoàng Thiếu An sợ đến xanh mặt, trong lòng sợ hãi tột cùng.

Tất nhiên, những người bàng hoàng nhất, sợ hãi và tuyệt vọng nhất tại hiện trường vẫn là nhóm người Black King Kong.

Lúc này, hắn ta sớm đã không còn sự phách lối như ban nãy, mà thay vào đấy là vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

Hắn ta hoảng sợ, lập tức quỳ xuống trước mặt Trần Ninh.

Hắn ta giơ tay lên, hung hăng tát chính mình, vừa tát vừa khóc lóc cầu xin tha thứ: “Thiếu soái, tôi biết lỗi rồi, chúng tôi có mắt không tròng mới dám đụng đến anh, xin hãy tha thứ cho chúng tôi một lần thôi.”
“Đúng vậy, xin hãy tha cho chúng tôi một lần thôi!”
“Chúng tôi sẽ không bao giờ dám làm vậy nữa!”
Mấy tên thuộc hạ của Black King Kong cũng lần lượt quỳ xuống, theo sau là một loạt những câu cầu xin tha tội.

Hoàng Thiếu An, Lư Phương Phương cùng những người khác đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trước đây, Black King Kong quyền lực dường nào, đến Hoàng Thiếu An cũng b buộc phải quỳ xuống để đền tội với Black King Kong.

Nhưng bây giờ, bọn người Black King Kong vậy mà đồng loạt quỳ xuống trước Trần Ninh cầu xin sự tha thứ.


Lư Phương Phương và những người khác đều nhìn về phía Trần Ninh, trong mắt tràn đầy sự sùng bái.

Đồng Kha thì lại càng thêm tự hào, cô ấy đắc ý nghĩ: Anh rễ của mình thật lợi hại, đúng là thiên hạ vô đch.

Trần Ninh nhìn nhóm người Black King Kong, lạnh nhạt nói: “Bây giờ mới biết sai, thế trước đây tụi bây đã làm gì?”
“Nhóm người tụi mày, tự xưng cái gì mà Hội anh em, tại Thủ đô này cũng làm loạn được một đoạn thời gian rồi nhĩ?”
“Tụi bây đang ở trên đất của người Hoa Hạ thế mà lại ức hiếp người Hoa Hạ, lúc đó sao không thấy tụi bây nhận lỗi?”
“Nếu chỉ nhận sai là đủ, thì tại sao người ta lại còn phải ngồi tù?”
Lư Phương Phương và mọi người đều không khỏi lớn tiếng khen hay khi nghe được câu nói kia của Trần Ninh.

Mọi người đều cho rằng Trần Ninh nói quá đúng.

Ở lãnh thổ Hoa Hạ, vậy mà người dân Hoa Hạ lại b bắt nạt bởi một nhóm người ngoại bang man rợ, thật là quá vô lý.

Sau khi Trần Ninh nói xong, anh mặc kệ Black King Kong và những người khác,, xua tay nói với Từ Đình Tùng: “Bắt hết bọn chúng lại, nghiêm khắc xử lý.”.