Chiến Long Vô Song

Chương 857






Trần Ninh giơ chân, hai chân nhanh như chớp đá vào hai đầu gối của Lạc Thiếu Minh.

Xương giòn tan kêu hai tiếng răng rắc giòn tan!
Đồng thời cũng vang lên tiếng kêu thảm của Lạc Thiếu Minh: “A…”
Trần Ninh đá gẫy hai chân của Lạc Thiếu Minh.

Lạc Thiếu Minh đứng không vững, khắp mặt là sự đau đớn quỳ ở trước mặt Trần Ninh.

Chiến đấu xung quanh cũng kết thúc.


Điển Chử và Bát Hổ Vệ đều là không chút tổn thất, mà những thuộc hạ của Lạc Thiếu Minh đều bị hạ gục.

Những thuộc hạ của Lạc Thiếu Minh, hoặc là nằm trong vũng máu, hoặc là đau thảm quỳ ở trên đất.

Trần Ninh thờ ơ nhìn Lạc Thiếu Minh quỳ ở trên đất, còn có đám thuộc hạ của Lạc gia, lạnh lẽo nói: “Các anh chắc không biết lần này gặp rắc rối nghiêm trọng như thế nào TÔI: *Tôi có thể nói cho các anh, người can thiệp vào chuyện này đều đáng chết, thần tiên cũng không giữ lại được.”
“Nếu các anh muốn miễn chết, cơ hội duy nhất chính là bây giờ chủ động thẳng thắn nhận tội với tôi.”
“Với lại cơ hội chỉ có một, số người cũng chỉ có một.”
*Các anh nếu ai muốn sống, đây là cơ hội cuối cùng của các anh.”
Lạc Thiếu Minh nghe thấy lời này của Trần Ninh, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

Cơ hội chỉ có một, số người cũng chỉ có một.

Lạc Thiếu Minh coi như đắc tội với kẻ cầm đầu lớn nhất, anh thậm chí có thẳng thắn nhận tội với anh ta, Trần Ninh cũng tuyệt đối không thể tha cho anh đâu.

Vì vậy, anh tuyệt đối cũng sẽ không thừa nhận.

Nhưng mà, những thuộc hạ đắc lực ở bên cạnh anh lại biết rất nhiều chuyện.

Anh bây giờ chỉ có thể gửi hy vọng những thuộc hạ này có thể kín miệng như bưng, ai cũng đừng cung cấp ra bắt kì chuyện gì cả.


Trần Ninh không có chứng cứ chứng thực, có lẽ không dám giết anh đâu.

Trần Ninh lúc này lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, ánh mắt cũng rất ung dung, dường như anh rất tin tưởng ở đây sẽ có người đồng ý chủ động khai ra.

Trần Ninh nhìn những thuộc hạ của Lạc gia đang quỳ ở trên đất một cái, ánh mắt rơi trên người một tên nhìn có vẻ kiên cường nhất trong đó, lạnh lùng nói: “Cậu, có lời gì muốn nói không?”
Tên kiên cường nhất này tên Ngưu Thập Lực, là một trong bốn thuộc hạ giỏi nhất của Lạc gia, đối với Lạc gia có thể nói là vô cùng trung thành.

Anh ta ngẳng đầu, đầy tức giận nhìn Trần Ninh: “Không có gì”
“Anh muốn tôi bán đứng thiều chủ, đừng hòng.”
Khóe miệng Trần Ninh hơi cong lên: “Thiếu chủ của cậu nếu không có vấn đề gì, cậu căn bản không cần nói ra sự thật phạm tội của cậu ta, tất nhiên không thể nói là bán đứng được.”
“Cậu nói sẽ không bán đứng thiếu chủ cậu, đây có tính là chứng cứ trái mặt nói thiếu chủ cậu có vấn đề?”
Sắc mặt của Ngưu Thập Lực thay đổi rồi!
Trần Ninh đã lạnh lùng dặn dò Điển Chử: “Nếu tôi đã cho cơ hội sống rồi, cậu ta không trân trọng, vậy thì tiễn cậu ta lên đường đi.”
“Tuân mệnh!”
Điển Chử không do dự mà nổ súng, ngắm về phía Ngưu Thập Lực bắn một phát.

Ngưu Thập Lực theo tiếng nổ mà ngã xuống, trên trán có thêm một lỗ máu, chết ngay tại chỗ.

Mọi người ở hiện trường đều run sợ!
Mọi người cũng cuối cùng ý thức được, Thiếu soái lần này thật sự tức giận rồi.


Quả thực, lần hỏa hoạn này hại chết ba chiến sĩ của quân khu Trung Hải, hại Tống Sính Đình suýt nữa bị chết cháy, đứa bé trong bụng cũng không biết có thể giữ lại được không.

Hơn hai trăm đứa trẻ ở cô nhi viện suýt chút nữa bị chết cháy.

Trong lòng Trần Ninh có ý muốn giết người, người tham dự vào vụ phóng hỏa đều phải trả giá.

Sắc mặt lúc này của Lạc Thiếu Minh trắng bệch ra, cũng không biết là nguyên nhân bởi vì vết thương đau hay là do sợ hãi.

Những thuộc hạ của anh, mỗi người đều không bình tĩnh nữa, mỗi người trong đầu đều đang giằng co, là kiên trì trung thành với chủ nhân hay là đem tội của chủ nhân khai ra, đổi lầy cơ hội được sống.

Trần Ninh nhìn mọi người đang quỳ ở dưới đất run càm cập.

Ánh mắt rơi trên một người thân thể nhỏ bé, biểu cảm sợ hãi nhát.

Tên này cũng là một trong bốn thuộc hạ giỏi nhát của Lạc gia- Lương Cảm..