Bọn Hà Hiên thấy Trần Ninh gọi điện nói rằng bảo tất cả các cỗ đông của nhà hàng Tri Vị Cư, cũng như tất cả các ông chủ của các cỗ đông phải xuất hiện trong vòng mười phút.
Chúng không thể nhịn được lại cười to ha hal Ngay cả Chu Lập Phong, Hồng Văn Kiệt và những người khác cũng cho rằng Trần Ninh quá phô trương.
Một cuộc điện thoại mà có thể khiến thị trưởng và các nhà lãnh đạo khác đều xuất hiện trong vòng mười phút, đây có phải là chém gió quá mức rồi không.
Hà Hiên và đám thuộc hạ không khỏi cười lớn rộng đến tận mang tai: “Ha ha, tên này thật đúng là chém gió không đỏ mặt, anh tưởng anh là ai?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình cũng đầy lo lắng, cô nghe mọi người nói nhà hàng này do một nhóm quan chức chính phủ điều hành, Trần Ninh không thể qua một cuộc điện thoại mà có thể gọi tất cả các quan chức chính phủ này và nhóm lãnh đạo Trung Hải đến đây được.
Đây là những người đứng đầu, thậm chí là thị trưởng của thành phố Trung Hải.
Không giống như những tên lưu manh côn đồ nhỏ mà Trần Ninh thường dạy dỗI Cô ôm con gái kéo tay áo Trần Ninh, nhỏ giọng nói: “Trần Ninh, bọn họ ở đây bắt nạt khách hàng thì chúng ta có thể ăn ở một nhà hàng khác là được. Đi thôi.”
Hà Hiên thấy Tống Sính Đình nói muốn rời đi, lập tức sa sầằm mặt lại, lạnh lùng nói: “Các người dám ở chỗ Tri Vị Cư này của chúng tôi gây sự, chuyện này không giải quyết xong thì ai cũng đừng hòng rời đi.”
Anh ta nhìn lên nhìn xuống Tống Sính Đình, đôi mắt bát giác sáng lên, thầm nghĩ: Cô gái này thật xinh đẹp!
Tống Sính Đình hôm nay mặc một chiếc váy dài theo phong cách bohemian, khăn choàng và buộc tóc, phối cùng một đôi giày cao gót đính kim cương tinh xảo trên chân khiến cô trông rất mảnh mai và xinh đẹp.
Anh ta nở một nụ cười xấu xa, nói với Tống Sính Đình: “Các người muốn tôi tha cho một lần cũng được. Cô có thể cùng tôi uống một cốc kề da(*) coi như lời xin lỗi, tôi sẽ tha thứ cho các người, ha ha ha.”
(Cốc kề da là một phụ nữ ngậm rượu kề miệng sát vào để cho một người đàn ông uống.
Tống Sính Đình mặt lạnh lẽo như băng, khó chịu nói: “Không biết xấu hồ!”
Trần Ninh lóe lên một tia lạnh lếo trong mắt: “Anh tìm chết!”
“Người tìm chết là anh!” Hà Hiên vừa nói vừa giơ đồng hồ Rolex trên cổ tay lên xem giờ, rồi nheo mắt chế nhạo: “Chín phút rồi, sắp đến mười phút như anh nói rồi. Người đâu?”
Anh ta vừa dứt lời, bên ngoài liền có tiếng bước chân gắp gáp.
Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên: “Tránh ra. Tại sao tất cả đều vây kín trong hành lang làm gì vậy? Trần tiên sinh ở đâu?”
Người ở cửa phòng bao sợ tới mức rồi rít nhường đường, sau đó liền thấy một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu xám cùng một đám tùy tùng đi vào.
Khi Hà Hiên và những người trong phòng bao nhìn thấy người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu xám này thì kinh ngạc trợn to hai mắt, muốn mở to hai mắt xem cảnh tượng trước mắt là thật hay giả?
Người đàn ông trung niên lịch lãm và uy nghiêm này là thị trưởng Thành phố Trung Hải, Chu Nhược Thụ.
Đằng sau Chu Nhược Thụ là vài lãnh đạo thân phận không hề đơn giản, bao gồm Vương đội, đội trưởng đội điều tra hình sự và Lý Sở, đội trưởng đội kiểm soát giao thông. Trong số đó còn có bố của Hà Hiên là Hà Văn Bân.
Trước đây Hà Hiên từng cùng bố đến bái phỏng Chu Nhược Thụ nên cũng được coi như quen biết Chu Nhược Thụ này.
Lúc này, nhìn thấy đám lãnh đạo của Chu Nhược Thụ thật sự xuất hiện, anh ta như bị sét đánh trúng, cả người ngắn ra, ấp úng nói: “Chu, chú Chu, sao chú lại đến đây.”
Chu Nhược Thụ cũng không thèm nhìn Hà Hiên mà đi thẳng qua anh ta rồi bước nhanh tới trước mặt Trần Ninh, hoảng sợ xin lỗi: “Trần tiên sinh, chuyện ở đây tôi biết hết rồi, khiến anh phải chịu uất ức rồi.”
Trời ơi Thị trưởng Chu Nhược Thụ vậy mà lại kính trọng Trần Ninh như vậy!
Nhiều người có mặt tại hiện trường cảm thấy khó tin, không chỉ Chu Lập Phong, Hồng Văn Kiệt và những người khác đều sững sờ, ngay cả Tống Sính Đình cũng nhìn Trần Ninh với vẻ khó tin.
Trần Ninh dường như không nễ mặt Chu Nhược Thụ chút nào, lạnh nhạt nói: “Nếu ông đã biết chuyện gì, vậy chúng ta sẽ xem xem ông xử lý chuyện này như thế nào, đem lại công bằng cho công dân như thế nào!”
Chu Nhược Thụ liên tục gật đầu: “Vâng, vâng, vâng, tôi sẽ giải quyết.”
Hà Hiên và những người khác hoàn toàn chết lặng, anh ta khổ sở nhìn bố, chua chát hỏi: “Bố, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Hà Văn Bân giơ tay tát vào mặt con trai, giận dữ mắng mỏ: “Thằng cầm thú chuyên chọc phá phiền phức, mày nói muốn mở nhà hàng chúng tao cũng cho phép hợp tác nhà hàng rồi.
Nhưng mày lại không ngoan ngoãn cố gắng kinh doanh mà lại dám bán rượu giả. Còn là bán cho Trần tiên sinh đây nữa.”
Hà Văn Bân càng nói càng tức giận, thuận tay cầm chiếc ghế gỗ bên cạnh đập lên người con trai, chửi rủa: “Tao đánh chết mày, thằng súc sinh gây chuyện này!
Hà Hiên bị đánh đành ôm đầu ngồi xổm xuống, liên tục kêu cứu.
Hà Văn Bân không dừng lại, không chỉ dùng ghé đánh con trai mình mà còn liên tục chửi bới: “Tao đánh chết mày thằng tiểu súc sinh. Thà đánh chết còn hơn để mày gây sự bên ngoài”.
Hà Văn Bân mắng chửi rất khủng bố nhưng chiếc ghế của ông ta dơ cao lại hạ xuống rất nhẹ.
Nhìn thì có vẻ như bị đánh đập và mắng mỏ rất khủng khiếp nhưng Hà Hiên lại không bị tổn thương nhiều.
Chu Nhược Thụ khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Lão Hài”
Hà Văn Bân dừng lại, đặt ghế xuống, vừa thở hồn hễn vừa nói: “Thị trưởng đại nhân, ngài đừng khuyên tôi. Thằng tiểu tử này hôm nay gây ra họa lớn như vậy. Tôi phải đánh chết nó để cho Trần tiên sinh một lời giải thích thỏa đáng.”
Trần Ninh ban đầu nhìn Hà Văn Bân diễn với ánh mắt lạnh lùng, nhưng khi nghe Hà Văn Bân nói vậy thì anh không thể nhịn được cười.
Trong phòng bao, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Trần Ninh, mọi người đều không hiểu tại sao Trần Ninh lại cười?
Trần Ninh nhìn ánh mắt khó hiểu của Hà Văn Bân và những người khác, khóe miệng hơi nhếch lên: “À, đánh người không phải đánh như vậy!”
Cái gì?
Mọi người kinh ngạc nhìn Trần Ninh.
Chỉ thấy Trần Ninh đi tới, cầm lấy cái ghế bên cạnh Hà Văn Bân, cười nói: “Thật ra nếu đánh người, chỉ cần một phát là đủ!”
Trần Ninh nói xong nâng ghé đập vào chân trái của Hà Hiên.
Bộp!
Ghế gỗ vỡ tan tành, chân trái Hà Hiên trực tiếp bị gãy.
HA”
Tiếng kêu gào thảm thiết như tiếng mỏ lợn của Hà Hiên vang lên khắp phòng bao, còn to hơn nhiều so với lần bị Hà Văn Bân đánh vừa rồi.
Trần Ninh nhìn Hà Hiên đang ngồi kêu khóc dưới đất, vỗ tay nói: “Đây là bài học cho anh khi trêu chọc vợ tôi vừa rồi. Còn việc mua bán và xúc phạm khách hàng của nhà hàng các anh thì hãy giao cho ngài Thị trưởng đại nhân giải quyết.”
Chu Nhược Thụ nhanh chóng nhân cơ hội nói: “Nhà hàng Tri Vị Cư bán rượu giả là vi phạm quy định, ngay lập tức phải đóng cửa để chỉnh đốn vô thời hạn.”
Việc đóng cửa vô thời hạn để chỉnh đốn về cơ bản là đóng cửa luôn rồi.
Mọi người đều bất ngờ và cảm thấy hình phạt của thị trưởng tiên sinh khá nặng.
Chu Nhược Thụ nói xong, cảm thấy vẫn chưa đủ, còn nói thêm: “Thứ hai, tôi phát hiện ra rằng bố mẹ của các cỗ đông của Tri Vị Cư đều là lãnh đạo sở ngành trong thành phó, bao gồm cả tôi.”
“Xảy ra sự việc như vậy gây ảnh hưởng không tốt. Vì vậy, tôi đã yêu cầu tất cả con trai của các lãnh đạo rút lui không tham gia vào hoạt động của nhà hàng này nữa. Và trong cuộc họp tổ hàng tuần, tôi sẽ tiền hành kiểm điểm kỹ lưỡng!”
Chu Nhược Thụ nói xong cùng một đám thuộc hạ nhìn Trần Ninh sốt sắng hỏi: “Trần tiên sinh, anh xem xử lý như vậy anh đã hài lòng chưa?”
Trần Ninh gật đầu: “Cứ xử lý vậy đi!”
Nói xong, Trần Ninh cùng vợ và con gái, còn có đám người Chu Lập Phong rời đi trước.
Từ cửa khách sạn đi ra, Tống Sính Đình rốt cuộc không chịu nổi bèn hỏi: “Trần Ninh, anh làm như thế nào mà làm được như vậy? Tại sao anh chỉ gọi 1 cuộc điện thoại mà có thể gọi toàn bộ lãnh đạo thành phố đến, bọn họ vậy mà lại còn đối với anh vô cùng khách khí, nghiêm túc giải quyết sự việc ngay tại chỗ.”
Chu Lập Phong, Hồng Văn Kiệt và những người khác tò mò nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh cười khẽ nói: “Gần đây không phải chuyện nghiêm phạt con cái của lãnh đạo xảy ra vấn đề sao. Giám sát quản lý rất nghiêm khắc, bọn họ cũng sợ rằng mọi chuyện sẽ càng náo loạn lớn hơn.”
“Thị trưởng gần đây cũng đã từng khuyến khích vẫn đề hỏi han về chính trị. Công dân bình thường có thể trực tiếp gọi điện cho thị trưởng nều họ có bát kỳ câu hỏi nào. Ông ấy sẽ rất coi trọng và giải quyết càng sớm càng tốt.”
“Anh vừa gọi đến đường dây nóng của thành phó để hỏi nhưng thật không ngờ họ lại thật sự đến giải quyết.”
Tống Sính Đình tin đó là sự thật, trong khi Chu Lập Phong và Hồng Văn Kiệt thì nửa tin nửa ngờ.