S1 ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đám người Đường Khiếu Lâm, giống như là đồ tể đang nhìn heo dê đợi làm thịt vậy.
Đường Khiếu Lâm khi nhìn vào ánh mắt của vị nữ sát thủ lạnh lùng này, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác lạnh sống lưng.
Đàm Học Đông cấp dưới thân cận của hắn cũng đã nhận ra cỗ sát ý trên người S1, vội vàng nói: "Chúng tôi là người cố ý đến đây mời Vua Sát Thủ ra tay giúp đỡ!"
"Bởi vì không có cách nào liên hệ với cô trên Ám Võng, vậy nên cố ý tìm đến nhờ cô xuất thủ."
"Nhưng mà cô yên tâm, chúng tôi sẽ trả gấp đôi tiền thưởng cho cô."
S1 nghe vậy, sát ý trong mắt mới tiêu tán một chút, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Chắc là các người không biết, tôi vừa mới rút khỏi giới sát thủ rồi."
"Với lại tôi không thích người khác quấy rầy đến cuộc sổng của tôi."
Lúc này Đường Khiếu Lâm đã lấy lại tinh thần!
Khóe miệng hắn hơi giương lên nói: "1 tỷ!"
S1 khẽ nhíu mày: "Cái gì?" Ủлg hộ chúng mình tại лhayhȯ.č0m I N h ảy h*ố ţȓuyëŋ full
Đường Khiếu Lâm vênh mặt lên, đắc ý nói: "Tôi trả tiền thưởng là 1 tỷ, mời cô giết người này giúp tôi, khoản tiền này chắc chắn là gấp 10 lần so với nghiệm vụ cao cấp nhất trước kia của co.
Khuôn mặt của S1 cũng có chút thay đổi!
Người có thể đưa ra giá 1 tỷ không nhiều, mà bỏ được 1 tỷ để giết một người thì lại càng ít.
Cô không nhịn được nhìn về phía Đường Khiếu Lâm mấy lần, dò hỏi: "Anh là ai, người mà anh muốn giết là ai?"
Đường Khiếu Lâm cười híp mắt nói: "Ha ha, Vua sát thủ tiểu thư hình như cô đã quên mất quy tắc rồi, không hỏi thông tin khách hàng, cũng không hỏi
thân phận của người phải ám sát.
"Tôi trả tiền để cô giết người, sau khi làm xong ai về việc nấy, không liên quan đến nhau, chỉ đơn giản vậy thôi."
S1 khẽ nhíu mày, hơi trầm ngâm nói: "Nếu như anh đã biết quy tắc rồi, vậy anh nên biết rõ, quy tắc của tôi là không giết nguyên thù của bất kỳ quốc gia nào, cũng bao gồm thủ trưởng quân đội của bất kỳ quốc gia nào."
"Tôi cũng không muốn sau khi tôi xuất ngũ, bị quân đội toàn thế giới
truy sát.
"Người mà anh muốn tôi giết, chắc không phải là nguyên thủ hoặc thủ trưởng quân đội của quốc gia nào đó đấy chứ?"
Sâu trong đáy mắt Đường Khiếu Lâm hiện lên một chút ý lạnh không dễ dàng phát hiện ra.
Bởi vì Trần Ninh chính là chiến thần của Hoa Hạ, đại tướng trấn quốc.
Nhưng hắn lại cười híp mắt nói: "Đương nhiên, hắn chỉ là một tên buôn bán vũ khí mà thôi."
S1 gật đầu: "Được, nhiệm vụ này của anh tôi nhận."
Đường Khiếu Lâm vỗ tay nói: "Rất tốt, tôi sẽ để cấp dưới gửi hành trình và địa chỉ của hắn ta cho cô, và trả trước một nửa số tiền cho cô."
"Con người của tôi rất là hẹp hòi, thích báo thù ngay không để qua đêm."
"Cho nên các hạ tốt nhất tối nay nên bắt đầu hành động đi!"
S1 nghe vậy khẽ nhíu mày!
Làm sát thủ cấp cao, khi đổi đối tượng mới cô càng thích sau suy nghĩ xong tất cả đối sách mới bắt đầu động thủ.
Cô vừa định đưa ra đề nghị.
Đường Khiếu Lâm vẫn như cũ nói trước: "Các hạ là vua sát thủ, một chút yêu cầu này của tôi chắc là không vấn đề gì đâu nhỉ?"imgwebtruyen
đã được chuyển vào tài khoản ngân hàng chi nhánh Thụy Sĩ mà S1 chỉ định.
Cùng gửi với số tiền đó còn gửi cho
S1 địa chỉ phòng khách sạn của Trần Ninh.
Rất nhanh, S1 rời đi trước.
Sau khi bóng dáng của cô biến mất, Đường Khiếu Lâm cười lạnh.
Hắn bĩu môi, hừ lạnh nói: "Không giết nguyên thủ cùng thủ trưởng, cô cho rằng cô dựa vào cái gì mà đòi lấy nhiều tiền của tôi như vậy?"
Hắn nói xong, liền vẫy tay với Đàm Học Đông đang đứng trong nhóm cấp dưới.
Đàm Học Đông cung kính hỏi: "Đường thiếu, ngài có gì phân phó?"
Đường Khiếu Lâm híp mắt, lạnh lùng nói: "Trần Ninh là chiến thần, S1 là Vua sát thủ."
"Hai hổ đánh nhau, chắc chắn sẽ có một người chết một người bị thương."
"Anh tìm một nhóm sạ thủ khác, chờ sau khi S1 giết Trần Ninh, liền để xạ thủ cũng đưa S1 lên đường."
Đàm Học Đông nghe thấy vậy mắt
sáng lên: "Đường thiếu, chiêu này tuyệt nha!"
"Giết S1, có thể đề phòng chúng ta bị lộ, còn có thể bớt đi 500 triệu còn lại kia, đúng là một mũi tên trúng hai đích!"
Đường Khiếu Lâm cười đắc ý, ra lệnh nói: "Nhanh đi xử lý đi!"
Đàm Học Đông đáp: "Tuân lệnh!"
Rạng sáng, ba giờ sáng.
Khác sạn Kinh Đô, phòng cao cấp.
Trong phòng, Trần Ninh đang ngủ cùng với Tống Sính Đình.
Trần Ninh đang trong giấc ngủ say, nghe thấy một tiếng tiếp đất lạ không dễ gì phát hiện nhỏ giống như tiếng chân mèo, trong bóng tối anh mở mắt ra nhìn.
Trong phòng tối đen một mảnh!
Chỉ có nơi cửa sổ là cỏ ánh trăng chiếu vào.
Rạng sáng gió lạnh nhẹ nhàng thổi, rèm cửa cửa sổ theo gió hơi đong
đưa.
Trần Ninh nheo mắt lại, trước khi ngủ anh nhớ là đã đóng cửa sổ, bây giờ lại mở ra.
Có người lẻn vào!
Đủng vào lúc này, trước mắt bỗng nhiên có một bóng người lóe lên, một thanh chủy thủ đen nhánh không phản xạ ánh sáng, giống như rắn độc trong đêm tối, cắt về phía động mạnh chủ bên cần cổ Trần Ninh.
Ánh mắt của Trần Ninh lạnh lẽo, tiện tay cầm lấy gối, ngăn trở một đao
mất mạng này.
Xoẹt!
***.