Chiến Long Vô Song

Chương 734






Đúng lúc này, điện thoại của Trần Ninh vang lên.

Trần Ninh khẽ nhíu mày, lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện người gọi đến vậy mà lại là một trong mười vị đại các lão, Đường Bá An.

Miệng anh hơi cong lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, anh đưa điện thoại ra trước mặt Ninh Khuyết, châm chọc nói: “Con rễ ông gọi đến cũng thật đúng lúc.”
Quả thật! Từ lúc Trần Ninh cùng Ninh gia phát sinh xung đột đến nay cũng chưa từng thấy Đường Bá An ra mặt hòa giải.

Hiện tại thấy Ninh gia sắp gặp chuyện không hay, Đường Bá An lại gọi đến, quả thật “đúng lúc”.

Trần Ninh tiếp điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói mười phần trầm tháp của Đường Bá An: “Thiếu soái à!”

Ý cười của Trần Ninh càng đậm hơn: “Chào Đường các lão!”
Đường Bá An mang theo hòa khí nói: “Thiếu soái, tôi vừa mới nghe nói cậu cùng nhà mẹ đẻ của vợ tôi xảy ra một chút mâu thuẫn, tôi đoán chắc chắn là Ninh gia có chỗ đắc tội đến cậu, tôi liền gọi đến bồi tội giải thích với cậu.

Cũng mong Thiếu soái cậu nẻ tình tôi, không so đo với người Ninh gia.”
Trần Ninh cười nói: “Đường các lão ông chẳng những là lão lãnh đạo, mà còn là lão tiền bối, mặt mũi của ai có thể không cho, nhưng là mặt mũi Đường các lão đây tôi nhất định sẽ nễể mặt.”
Đường Bá An cười nói: “Cảm ơn cảm ơn, Thiếu soái lần sau cậu vào kinh, tôi nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi cậu.”
Trần Ninh nói: “Được, tôi nhất định sẽ đến quấy rầy Đường các lão đây.”
Nói xong liền ngắt điện thoại.

Ánh mắt Trần Ninh dừng trên người Ninh Khuyết, lạnh lùng nói: “Ninh gia các người thoái ẩn 10 năm, không dược nhập ngũ cũng không được gia nhập giới kinh doanh, không có vấn đề gì đúng không?”
Sắc mặt Ninh Khuyết tiều tụy, run giọng nói: “Chúng tôi cam tâm tình nguyện chịu phạt!”
Ninh gia trên dưới đều một mặt xám xịt, chẳng những hôm nay bị đánh bại, còn bị bắt thoái ẩn 10 năm.

Ninh gia theo chính trị, quân sự còn có kinh doanh, hiện tại toàn bộ rút lui, thoái ẩn mười năm, khẳng định tổn thất nghiêm trọng, nguyên khí tổn thương lớn, mười năm sau phỏng chừng phải lưu lạc trở thành một gia tộc tam lưu.”
Trần Ninh thấy đám người Ninh Khuyết không có nửa điểm dị nghị, cam tâm tình nguyệt chịu phạt.

Anh lạnh lùng nói: “Tốt lắm, các người tự giải quyết cho tốt.”
Nói xong, Trần Ninh liền mang theo Điển Chử, Lý Vãn Tình, Bát Hồ Vệ cùng Bắc Cảnh Thập Bát Cảnh rời đi.

Rất nhanh, đám người Trần Ninh đã trở lại khách sạn Tô Hàng, tạm thời nghỉ ngơi ở đây.

Trần Ninh vừa trở về khách sạn liền nhận được điện thoại của Quốc chủ Tần Hằng gọi đến.


Giọng Tần Hằng không có nửa điểm dao động: “Trần Ninh, nghe nói cậu cùng nhà mẹ đẻ của vợ Đường Bá An xảy ra xung đột?”
Trần Ninh nói: “Báo cáo Quốc chủ, chỉ là có chút náo loạn, sao ngài lại biêt?”
Tần Hằng cười nói: “Nghe nhóm cảnh vệ báo lại, động tĩnh của cậu không nhỏ, Đường Bá An có tìm tới cậu gây phiền toái không?”
Trần Ninh đáp: “Chỉ gọi một cuộc điện thoại đến, nói tôi không cần cùng người Ninh gia so đo.”
Tần Hằng: “Sự tình đã giải quyết xong chưa?”
Trần Ninh: “Giáo huấn Ninh gia một chút, xem như kết thúc rồi.”
Tần Hằng ừ một tiếng, sau đó lơ đẳng nhắc tới: “Chuyện lúc trước gia cho cậu phụ trách, tiền hành thế nào rồi?”
Lần này Trần Ninh đến Tô Hàng chính là phụng mệnh Tần Hằng mà đến, nhiệm vụ chính là điều tra Đường Bá An.

Đường Bá An cho tới nay vẫn luôn xây dựng phe phái, mượn sức đồng minh, đả kích những người bất đồng chính kiến, tạo ra chướng ngại vật.

Sau khi Tần Hằng biết cái chết của con trai mình có liên quan đến Đường Bá An, tuy rằng không thể lập tức bắt Đường Bá An lại, nhưng ông đã âm thầm phái Trần Ninh đến Tô Hàng, quê hương của Đường Bá An, toàn diện thu thập chứng cứ phạm tội của Đường Bá An.

Tần Hằng xưa nay vẫn luôn ẳn nhẫn, triết lý của ông là: nếu không thể cam đoan một đao này có thể chém chết kẻ địch, vậy thì không cần làm!
Đây cũng là nguyên nhân ông phái Trần Ninh đến Tô Hàng điều tra, thu thập chứng cứ phạm tội của Đường Bá An.

Trần Ninh nói: “Vừa mới đến Tô Hàng, tạm thời còn chưa rõ ràng.

Nhưng tôi phát hiện đám người Tần Thành của quân đội Tô Hàng này đối với tôi có chút đắc tội, lúc tôi cùng Ninh gia xảy ra xung đột, bọn họ thiên vị Ninh gia, không trợ giúp tôi.

Lần trước tôi đến quân khu Tô Hàng một làn, Tàn Thành tựa hồ có ý vô tình phòng bị tôi.


Tôi đã tra qua, Tần Thành là Đường Bá An một tay đề bạt, có thể xuống tay ở chỗ người này, nhất định sẽ có phát hiện.”
Tần Hằng nói: “Tốt lắm, tôi chờ tin tức tốt của cậu.

Trước lúc tôi thoái vị, phải đem tai họa này toàn bộ rửa sạch sẽ, nhất định không để cho bọn họ tiếp tục gây chuyện.”
Trần Ninh: “Vâng!”
Trần Ninh tắt điện thoại, đi vào phòng mẫu đơn, chuẩn bị cùng nhóm thuộc hạ ăn trưa.

Trong phòng mẫu đơn, Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ, Thập Bát Ky Bắc Cảnh đang ngồi cùng nhau, một nhóm chiến hữu cùng nói chuyện phiếm.

Triệu Vân nâng ly trà nhấp một ngụm, nhìn về phía Điển Chử, bỗng nhiên mở miệng nói: “Đội trưởng Điền, nếu tôi nhớ không nhằm, hình như anh là người Tô Hàng đi?”
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc!
Điển Chử tháp sắt đại hán này, vậy mà là đến từ phía nam, là người Tô Hàng.

Trách không được, Điển Chử tuy vẻ ngoài thô ráp nhưng trong cương có nhu, thậm chí còn có bản lĩnh nhìn một lần liền không quên.

Hóa ra là người Giang Nam, có đặc điểm đặc biệt tinh tế của người Giang Nam!.