Cừu Gia Huy dẫn theo ba trăm người của mình đến sân bay tỉnh Thiên Hải vào buổi tối.
Lúc anh ta vừa đáp xuống sân bay, rất nhiều máy bay quân dụng lao vút qua trên bầu trời khiến anh ta và những người có mặt tại sân bay vô cùng ngạc nhiên.
Thiên Hải là thành phó trực thuộc tỉnh, sân bay Thiên Hải cũng là sân bay lưỡng dụng cả quân sự và dân dụng, việc bắt gặp máy bay quân dụng ở đây là chuyện bình thường.
Tuy nhiên, hơn 20 máy bay quân dụng xuất hiện cùng lúc thì hơi hiếm gặp.
Cừu Gia Huy nhìn những chiếc máy bay quân dụng liên tục hạ cánh, thậm chí còn thấy rất đông quân nhân của trung đoàn đặc công trật tự ra khỏi máy bay quân dụng đó.
Anh ta nhịn không được lẳm bẩm: “Nhiều binh lính như vậy, hơn nữa nhìn phù hiệu Mãnh Long trên tay áo chắc hẳn là lực lượng đặc nhiệm Mãnh Long của quân khu Bắc Cảnh. Có vẻ như có nhân vật lớn mặt nào đó của quân đội Bắc Cảnh đến Thiên Hải!”
Anh ta vừa lắm bản xong thì nhìn thấy một giáo quan đặc biệt vạm vỡ xuất hiện trong tầm nhìn của mình.
Điều khiến anh ta càng không ngờ tới chính là vị giáo quan này toát ra khí chất quân nhân kinh người này vậy mà lại không biết vô tình hay cố ý nhìn về phía anh ta, vừa hay bốn mắt nhìn nhau.
Giáo quan vạm vỡ này không ai khác chính là đội trưởng đội hộ vệ của Trần Ninh, Điền Chử.
Cừu Gia Huy và Điền Chử nhìn nhau như điện xẹt đánh lửa, trái tim Cừu Gia Huy rung động dữ dội, toàn thân run lẫy bẩy như bị điện giật.
Anh ta vội dời ánh mắt đi chỗ khác không dám nhìn Điền Chử nữa.
Giáo quan này vừa nhìn đã biết là người đã từng bước ra khỏi biển máu núi xác, trên người toát ra một cỗ tử khí.
Ngay cả Cừu Gia Huy đã làm lính đánh thuê ở nước ngoài mấy năm, từ đáy lòng cũng cảm thấy sợ hãi, giống như linh cầu nhỏ nhìn thấy vua sư tử.
Máu trong huyết quản bị đè nén, không thể chịu đựng nỗi!
Cừu Gia Huy mang theo mấy trăm người của mình ra khỏi sân bay, sau đó gọi điện thoại.
Biết được hai người Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo đã đến làng Thanh Tú ở ngoại ô thành phó, bây giờ họ đang là khách của một người tên là Lâm Thủy Trụ.
Cừu Gia Huy nhếch mép cười nói: “Ngoại ô làng Thanh Tú à.
Ha ha, tối nay là lễ dành cho người đã chết ngày 15 tháng 7, vừa hay biến Trần Ninh và Đổng Thiên Bảo thành cô hồn dã quy.
Đến Đil Cừu Gia Huy đưa thuộc hạ của mình đến gặp Chúc lão gia Chúc Khổ Thiền trước, đồng thời sắp xếp cho tất cả thuộc hạ của mình đêm nay đến làng Thanh Tú để giết Trần Ninh.
Mà Điền Chử cũng dẫn đầu hai nghìn binh sĩ của trung đoàn đặc nhiệm Mãnh Long, trước tiên đi ăn tiệc chiêu đãi quân đội, sau đó đến làng Thanh Tú để gặp Trần Ninh.
Đêm tối, trăng mờ gió lớn, bên sông Thanh Tú.
Mây đen che phủ bầu trời, không trăng không sao, thỉnh thoảng có sắm chớp lóe lên trong đám mây đen cuộn trào, rõ ràng là đêm nay sắp có mưa to.
Lúc này Trần Ninh, Điền Chử, Đổng Thiên Bảo và Bát Hổ Vệ đang đứng bên sông, phía sau họ là hai nghìn binh sĩ của trung đội đặc nhiệm Mãnh Long được vũ trang đầy đủ.
Trên mặt đất bên sông, có rất nhiều hương nến và rượu tưởng niệm.
Trần Ninh cùng Điền Chử và những người khác đang đốt tiền giấy để thờ cúng những người anh em đã khuất theo phong tục địa phương.
Trần Ninh nghĩ đến các huynh đệ tử trận, ánh mắt không khỏi mờ mịt.
Đồng Thiên Bảo bên cạnh anh đang ngồi xổm ném tiền giấy vào lò đốt để đốt.
Điền Chử và Bát Hỗ Vệ đứng xếp hàng sau anh. Trong bóng tối 1 phía sau có hai nghìn binh lính đứng ngay ngắn.
Điền Chử bình thường là một người đàn ông đỗ máu nhưng không rơi lệ mà lúc này cũng đã rơi nước mắt. Giọng nói anh ấy mang theo chút nghẹn ngào, hướng về phía dòng sông gợn sóng hét lớn một tiếng: “Lâm Phong, thiếu soái mang theo huynh đệ đến thăm anh, về đây uống rượu đi!”
Điền Chử khom người cầm ly rượu trắng, ngắng đầu uống cạn.
Sau đó anh ta lại hét lên: “Trương Tự Cường, anh em chúng tôi đến thăm anh, về uống rượu đi!”
Nói xong, anh ta lại uống thêm một ly rượu trắng.
“Lý Vĩ Minh, anh em chúng tôi đến thăm anh, về uống rượu đi!”
“Chung Chấn Phi, anh em chúng tôi đến thăm anh, về uống rượu đi!”
“Lưu Lão Thất, anh em chúng tôi đến thăm anh, về uống rượu đi!”
Mỗi lần Điền Chử hét lên, anh ta đều uống một ly rượu.
Bất tri bất giác anh ta cũng không biết mình đã uống bao nhiêu rượu, say đến mức ánh mắt mơ hồ.
Dường như trong bóng đêm, có vô số người anh em năm xưa đã về đoàn tụ với họ.
Đồng Thiên Bảo cắn môi, nước mắt lưng tròng không ngừng đốt giấy tiền.
Trần Ninh, Bát Hổ Vệ, và hai nghìn quân Mãnh Long đứng trong bóng tối phía sau đều nhắm mắt lại.
Mỗi khi nghe Điền Chử thốt lên một cái tên, liền sẽ thấy một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trong tâm trí họ, đó đều là những người anh em đã hy sinh năm xưal Trăng mờ gió lớn, đêm giết người.
Trong bóng tối phía xa, một đội ngũ hàng trăm người đang lặng lễ đi tới.
Nhóm người này chính là nhóm người đang lên kế hoạch giết Trần Ninh của Cừu Gia Huy đêm nay!
Vừa rồi, Cừu Gia Huy mang theo ba trăm thuộc hạ của mình lao ra khỏi nhà của Lâm Thủy Trụ.
Tuy nhiên, anh ta giả làm bạn của Trần Ninh và biết được từ vợ chồng Lâm Thủy Trụ rằng Trần Ninh và những người khác đang đốt giấy tiền để thờ cúng linh hồn người chết bên sông Thanh Tú.
Vì vậy, Cừu Gia Huy lập tức dẫn theo ba trăm thủ hạ của mình âm thầm đuổi tới trong bóng tối.
“Nhìn kìa Cừu ca, quả thật có người đang đốt giấy tiền thờ cúng ở phía xa bên sông.”
Cừu Gia Huy nhìn thấy bên bờ sông tối đen chỉ có những ngọn nến và đốm lửa bập bùng phát sáng từ tiền giấy đang cháy.
Còn có thể nhìn thấy Trần Ninh và một số người đang đứng gần bờ sông, nhưng ánh sáng của những ngọn nên ở bờ sông không thể tỏa ra xa nên Cừu Gia Huy và những người khác không thể nhìn thấy chính xác có bao nhiêu người bên bờ sông.
Cừu Gia Huy rút ra một con dao sắc bén, hung hăng nói: “Dao trong tay, theo tôi, không giữ lại một ai, giết!”
Người của Cừu Gia Huy đều lần lượt rút những con dao sắc bén ra.
Nhóm người này bình thường chỉ thích dùng hai loại vũ khí.
Dùng gậy đánh người và dùng dao găm để giết người.
Trần Ninh, Điền Chử, Đỗổng Thiên Bảo và những người khác đang đắm chìm trong ký ức về những người anh em trước đây của họ.
Đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ từ xa, Trần Ninh mở mắt ra nhìn về phía xa.
Trời tối đến không thể phân biệt được, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người, có vẻ như có rất nhiều người đang lao về phía này.
Trần Ninh trầm mặt, lạnh lùng nói: “Thứ mắt mù!”
Đến Đil Đồng Thiên Bảo đang đốt giấy tiền chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn bóng người từ xa đi tới.
Điền Chử cầm ly rượu nheo mắt, trong mắt đã không còn sự mờ mịt do say rượu, chỉ có sát khí.
Bát Hỗ Vệ sau lưng Trần Ninh và hai ngàn binh lính đặc công Mãnh Long đứng thẳng như cột sào, mặt vô cảm siết chặt súng.
Cừu Gia Huy mang theo ba trăm người của mình bừng bừng sát khí lao tới.
Người còn chưa tới thì một giọng nói hung ác vang lên trước: “Chú ý đừng để Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo chạy mắt. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Giết…”
Ba trăm người của anh ta cầm con dao găm sắc nhọn xông lên hung hãn như một bầy sói.
Tuy nhiên đòn tấn công của bọn chúng rất nhanh đã bị chặn lại.
Bởi vì lao tới gần thì chúng đột nhiên phát hiện rất nhiều người vây quanh Trần Ninh dày đặc, xem ra có thể tới một hai ngàn người!
Cừu Gia Huy và thủ hạ của anh ta đều sững sờ, đây là tình huống gì?
Tách, tách, tách…
Đột nhiên đèn bật sáng, chiếu sáng cảnh vật như ban ngày.
Cừu Gia Huy và những người khác phát hiện ra rằng có rất nhiều xe địa hình có vũ trang và các phương tiện quân sự khác đang đậu xung quanh.
Đèn sáng lên đều là đèn xe và đèn quân sự.
Điều khiến chúng kinh hãi hơn cả là ngoài Đổng Thiên Bảo, Trần Ninh còn đứng cùng Điền Chử và hơn hai nghìn binh lính.
Những người lính này chính xác là những người lính của trung đoàn lực lượng đặc nhiệm Mãnh Long mà chúng gặp ở sân bay ngày hôm nay!
Trần Ninh nhìn Cừu Gia Huy cùng đám người của anh ta hoảng sợ, lạnh lùng nói: “Các anh muốn giết tôi? Đến đi!”