Chiến Long Vô Song

Chương 66: Vinh quang và đau thương






Vút! Vút! Hai chiếc xe mật vụ khổng lồ màu đen lao vút lên sau đó dừng lại trước nhà hàng Như Gia.

Hai xe này là xe công vụ đặc biệt của công ty bảo an Huy Hoàng ở Trung Hải.

Chiếc xe công vụ đặc biệt này trông giống với xe công vụ đặc biệt của cảnh sát vì thế ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người qua đường xung quanh cũng như những vị khách trong sảnh nhà hàng, tất cả đều đổ dồn nhìn tới với ánh mắt ngưỡng mộ.

Sau đó, Cừu Gia Huy cao to dẫn theo năm thủ hạ của mình bước xuống xe công vụ đặc biệt.

Cừu Gia Huy và năm người thủ hạ có năng lực của anh ta đều mặc đồng phục an ninh màu đen tương tự như cảnh sát vũ trang, với huy hiệu hình thanh kiếm của công ty bảo an Huy Hoàng trên tay áo.

Những người biết thì cho rằng họ là nhân viên bảo vệ, còn những người không biết thì nghĩ rằng họ là một nhóm cảnh sát đặc nhiệm!

Hóa ra là sau khi Cừu Gia Huy vội vã trở về Trung Hải từ tỉnh ly Thiên Hải, anh ta ngay lập tức đã tìm ra vị trí hiện tại của gia đình Trần Ninh và Tống Sính Đình.

Sau khi biết gia đình Trần Ninh và Tống Sính Đình đang dùng bữa tối trong nhà hàng Như Gia này, anh ta lập tức đưa năm thủ hạ có năng lực bừng bừng sát khí đến nhà hàng Như Gia tìm cách trả thù Trần Ninh.

Năm thuộc hạ của anh ta đều là những người anh em theo anh ta làm lính đánh thuê ở nước ngoài, cũng là đội cốt cán của anh ta.

Công ty bảo an Huy Hoàng có thể phát triển thành công ty an ninh lớn nhất tại Trung Hải.

Với thực lực của các huynh đệ trong đó là không thể tách rời.


Lần này anh ta tìm cách trả thù của Trần Ninh nên đã đem tới tất cả năm huynh đệ có thực lực lợi hại nhất.

Nhóm người xuống xe sải bước về sảnh nhà hàng Như Gia.

Nhiều vị khách trong sảnh nhìn họ đầy ngưỡng mộ, đến cả một cậu bé mập mạp cũng không nhịn được hỏi bố: “Bố ơi, các chú này làm nghề gì vậy? Thật là uy phong, bọn họ vừa mở cửa xe đã thấy rất ngầu.”

Bồ bé giải thích: “Đây đều là xe công vụ đặc biệt, đây chắc là những chú chiến sĩ bộ đội.”

Cậu bé mập mạp mở to mắt lấp lánh như những ngôi sao nhỏ nhìn Cừu Gia Huy, ngưỡng mộ nói: “Chú ơi, các chú đều là quân nhân sao? Cháu rất hâm mộ các chú.”

Cừu Gia Huy và những người khác thực ra không phải là quân nhân, nhưng chúng cảm thấy mình đã từng là lính đánh thuê, bây giờ lại đang làm công việc bảo an nên cũng được coi là những người lính.

Anh ta không giải thích, chỉ đưa tay xoa đầu cậu bé mập mạp, cười nói: “Cháu cứ tiếp tục cố gắng, sau này cháu nhất định sẽ được như các chú.”

Cậu nhóc mập mạp được khích lệ rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hưng phần: “Vâng!”

Cừu Gia Huy dẫn một vài thuộc hạ của mình đi qua đại sảnh tiến thẳng lên cầu thang đến phòng riêng trên tầng hai để tìm Trần Ninh rửa hận.

Chẳng máy chốc chúng đã đến trước phòng Hoa Mẫu Đon trên tầng hai.

Cừu Gia Huy nhắc chân lên đá thẳng lên cửa phòng.

Cả nhà Trần Ninh và Tống Sính Đình đang ăn uống vui vẻ.

Không ngờ đến cánh cửa đột nhiên bị người ta đạp tung ra, động tĩnh lớn khiến cả nhà Tống Sính Đình bị sốc.

Trần Ninh nhìn đám người Cừu Gia Huy tự nhiên ở đâu xông vào, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hôm nay là sinh nhật mẹ vợ, tôi không muốn nỗi giận. Bất kể các anh là ai, cho các anh ba giây để cút đi.”

Cừu Gia Huy cười lạnh: “Ha, anh làm Chúc thiếu nhà chúng tôi bị thương, tôi đến đây để tính số với anh. Sợ là hiện tại vấn đề không phải là anh có muốn nỗi giận hay không, mà là làm sao anh có thể chịu được cơn giận của tôi.”

ì Vừa dút lời, một bóng người lóe lên trước mắt, Trần Ninh đã đi tới trước mặt anh ta.

Tốc độ thật là nhanh!

Đồng tử của Cừu Gia Huy giãn ra, vẻ mặt kinh hoàng.

Trước khi anh ta kịp phản ứng lại, Trần Ninh đã giơ tay hung bạo tát vào mặt anh ta.

Phụt!

Cừu Gia Huy phun ra một ngụm máu trộn với một vài chiếc răng bị gãy bay ra.

Anh ta làm lính đánh thuê đã mấy năm, nhưng ở trước mặt Trần Ninh lại không hề có khả năng chiến đấu.


Thấy vậy, một số tên thủ hạ đi cùng của Cừu Gia Huy vô cùng sợ hãi, hét lên bỗ nhào về phía Trần Ninh.

Tuy nhiên, Trần Ninh trong nháy mắt đã hất văng bọn chúng ngã xuống đất.

“Hôm nay nễ tình là là sinh nhật mẹ vợ tôi nên tôi sẽ lưu lại cho các anh mấy cái mạng chó. Nếu có lần nữa, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

Sau khi Trần Ninh nói xong, anh túm lấy mấy người Cừu Gia Huy lên, kéo tất cả lên đầu cầu thang rồi ném xuống.

Tại sảnh tầng một của nhà hàng, bố của cậu bé mập mạp đang bưng bát thức ăn dỗ dành cậu bé ăn: “Nếu con muốn lớn lên trở thành một người có quyền lực như chú bộ đội kia thì con phải ngoan ngoãn ăn đi.”

“Con biết không, những chú binh sĩ đó rất lợi hại. Từng người một đều là võ công cao cường, chỉ có bọn chú ấy đánh người khác, không ai đánh lại được bọn họ…”

Cha cậu bé còn chưa nói xong thì đột nhiên nghe thấy tiếng la hét khóc lóc, sau đó nhìn thấy một vài người trong nhóm Cừu Gia Huy lần lượt lăn xuống cầu thang.

Bố của cậu bé mập và tất cả thực khách trong sảnh đều há hốc mồm, hồi lâu không nói nên lời.

Cậu bé mập nhìn mấy người Cừu Gia Huy bị Trần Ninh đánh đến sưng cả mặt, bị Trần Ninh ném xuống lầu thì trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ sợ hãi, liên tục xua tay: “Con không làm binh sĩ, không làm binh sĩ nữa…”

Cừu Gia Huy vừa nghe thấy lời nói của cậu bé mập thì liền cố gắng đứng lên, mặt nóng bừng.

Không chỉ vì bị Trần Ninh đánh bị thương mà còn vì xấu hỗ và tức giận.

Anh em của Cừu Gia Huy cũng xấu hỗ và nhục nhã không kém.

Từng người cố gắng dìu nhau đứng lên, chúng hỏi Cừu Gia Huy: “Cừu ca, Trần Ninh mạnh hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.

Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Cừu Gia Huy ngẳng đầu liếc nhìn lên lầu hai, oán hận nói: “Rút lui trước, quay về từ từ tính kế.”

Vẻ mặt của Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ vẫn còn kinh sợ không thôi, họ hỏi Trần Ninh: “Đây là chuyện gì vậy?”

Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Lúc trước có một tên công tử mắt mù muốn bắt nạt Tiểu Đình đã bị con đánh cho một trận. Những tên mắt mù này chắc là muốn ra mặt cho công tử nhà bọn chúng.”

Tống Sính Đình biết nhóm người Cừu Gia Huy đến để trả thù cho Chúc Cửu Linh, may mắn mà Trần Ninh đã giải quyết ổn thỏa.

Tống Trọng Bân và vợ liên tục nói rằng hiện tại mấy tên công tử quần áo lụa là thực sự quá đáng, họ còn dặn Trần Ninh và Tống Sính Đình nhất định phải chú ý an toàn, có chuyện gì thì cứ gọi cảnh sát.

Niềm vui của cả nhà đã bị nhóm người Cừu Gia Huy xáo trộn.

Thêm vào đó là đã ăn gần xong nên đành trả tiền rời đi.

Trở về nhà, Trần Ninh ra ban công gọi Điền Chử và bảo Điền Chử cử thêm người đến bảo vệ gia đình anh.


Điền Chử nói vâng rồi đột nhiên nói: “Báo cáo thiếu soái, anh còn nhớ trận chiến khốc liệt nhất ở Long Môn Quan thuộc lãnh thổ Bắc Cảnh năm đó không?”

Trần Ninh nghe xong lập tức hồi tưởng về quá khứ.

Trận chiến tại Long Môn Quan là cuộc xâm lược lớn nhất của kẻ thù trong ba mươi năm qua ở lãnh thổ Bắc Cảnh, mà trận chiến ác liệt nhất đã nỗ ra.

Trần Ninh cũng gây chấn động thiên hạ vì trận chiến đó, lập nên tên tuổi Chiến thần kinh thiên động địa, được phong làm thiếu soái.

Một trận chiến làm nên thành công!

Trong trận chiến đó, Trần Ninh đã dẫn một vạn quân đánh bại 50 vạn kẻ thù.

Trần Ninh dẫn quân như thần nhưng quân Bắc Cảnh cũng hy sinh tám nghìn binh mã.

Trận chiến đó là vinh quang mà cũng là nỗi đau trong lòng Trần Ninh.

Trong số đó có cấp dưới mà Trần Ninh ưng ý nhất là thủ lĩnh Thiết quân Bắc Cảnh Lâm Phong. Hai nghìn chiến sĩ đã anh dũng hy sinh.

Ánh mắt Trần Ninh trở nên có hơi mờ mịt nhưng giọng nói vẫn kiên định vững vàng: “Tôi đương nhiên còn nhớ, nếu anh không nói thì suýt chút nữa tôi đã quên nhóm huynh đệ Lâm Phong đều đến từ phía nam thành phố Thiên Hải!”

Hầu hết nhóm Thiết quân bao gồm cả người đã hy sinh anh dũng là Lâm Phong đều đến từ thành phó Thiên Hải.

Điền Chử thận trọng hỏi: “Người miền Nam niệm tình cũ. Ngày mai là ngày 15 tháng 7 âm lịch, thường được gọi là lễ của người âm. Mỗi hộ gia đình ở đây sẽ đốt tiền giấy vào ban đêm để tưởng nhớ những người thân đã khuát.”

“Thuộc hạ biết đoàn trưởng Lâm là thủ hạ yêu thích của thiếu soái. Vậy xin hỏi ngày mai chúng ta có nên theo phong tục địa phương đốt giấy cho những huynh đệ hy sinh năm xưa không?”

Trần Ninh trầm giọng nói: “Mọi người đều biết biên giới Bắc Cảnh chiến đấu đến rạng sáng, nhưng bọn họ không biết từng hộ ở phía nam đều treo lụa trắng.”

“Ngày mai anh sẽ cùng tôi đến thành phố Thiên Hải. Tôi sẽ đến thăm gia đình Lâm Phong. Đồng thời, tôi cũng sẽ đốt tiền giấy bên sông Thanh Tú để tri ân anh linh của những huynh đệ đã hy sinh trong quá khứ.”

Điền Chử: “Tuân mệnh!”