Trần Ninh ôm Tống Sính Đình mang theo Đổng Thiên Bảo rời đi dưới ánh mắt kinh ngạc của Tống Trọng Hùng và những người khác.
Cho đến khi bóng dáng của Trần Ninh biến mát, Tống Trọng Hùng mới tỉnh táo trở lại, mang theo một nhóm người nhà và thủ hạ của mình vào thư phòng.
Chỉ thấy Chúc Cửu Linh nằm trên mặt đất với vết máu tươi ở đáy quần.
Cái gì?
Trần Ninh vậy mà đã tiêu diệt mệnh lãng tử của Chúc đại thiếu!
Huyết áp của Tống Trọng Hùng tăng vọt, hai mắt tối sầm suýt ngất đi.
Xong rồi xong rồi, Chúc Cửu Linh, người thừa kế chính của Chúc gia, một trong tứ trụ Giang Nam.
Vậy mà lại bị Trần Ninh, một kẻ liều lĩnh không biết trời cao đất rộng phế rồi.
Mọi người trong Tống gia đều cảm thấy trời như sập xuống rồi.
Đây là đại thiếu gia của Chúc gia, hầu như tất cả các mối làm ăn đen tối ở phía nam đều có quan hệ chặt chẽ với Chúc gia.
Chúc gia chỉ cần thuận tay động ngón tay một cái thì có thể khiến một gia đình nhỏ như Tống gia tan thành mây khói.
Tống Trọng Hùng trong lòng rất hận Trần Ninh và Tống Sinh Đình, nhưng lúc này ông ta chỉ có thể cố gắng chịu đựng sự suy sụp, lớn giọng quát tháo cấp dưới nhanh chóng đưa Chúc Cửu Linh đến bệnh viện cứu chữa.
Chúc Cửu Linh được đưa đến bệnh viện Trung Hải cứu chữa cả nửa ngày, cuối cùng tính mạng cũng được cứu sống.
Tuy nhiên, cậu nhỏ của anh ta đã bị Đồng Thiên Bảo biến thành bùn nhão, đã không còn lên được nữa, cả đời này đã định là sẽ không bao giờ có thể phong lưu được nữa.
Cùng ngày, Chúc Cửu Linh được chuyển đến bệnh viện tốt nhất ở tỉnh Thiên Hải.
Tỉnh lị Thiên Hải, biệt thự trang viên Chúc gia.
Lão gia tử Chúc gia, Chúc Khổ Thiền toàn thân mặc áo vải, đi giày vải, tay cầm chuỗi Phật châu, ngồi trên ghế đại sư trong từ đường.
Ông ta nhìn toàn bộ con cháu cũng như các môn đệ đứng đầy trong từ đường với khuôn mặt tái mét, rồi chậm rãi nói: “Đứa cháu trai yêu quý của tôi Cửu Linh đã xảy ra chuyện ở Trung Hải. Bác sĩ vừa nói với tôi rằng cả đời này Cửu Linh không thể giống như một người đàn ông bình thường có thể truyền lại nòi giống được nữa.”
“Tôi không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào. Có lẽ là vô cùng tức giận, có lẽ đã đạt tới cực hạn.”
“Bây giờ, ai có thể đứng lên trả lời tôi, rốt cuộc Cửu Linh đã trải qua những gì ở Trung Hải không?”
Con trai cả của Chúc Khổ Thiền, bố của Chúc Cửu Linh là Chúc Phong Hoa đứng lên đầy đau buồn và phẫn nộ: “Bó, Cửu Linh vốn muốn đến Trung Hải dạy cho Trần Ninh và Đỗng Thiên Bảo một bài học. Nhưng nó lại liếc mắt nhìn trúng vợ của Trần Ninh là Tống Sính Đình, muốn ép Tống Sính Đình phục vụ, nhưng không ngờ lại bị tên mãng phu Trần Ninh đánh cho tơi tả.”
Chúc Cửu Linh tự nhận mình là lãng tử si tình, thích cặp kè với phụ nữ khắp mọi nơi, Chúc gia đều biết rõ.
Chúc Khổ Thiền sắc mặt xanh mét nói: “Trên đầu chữ sắc có một con dao. Tôi đã nói rất nhiều lần, cho nó chơi đùa phụ nữ ít thôi. Bây giờ chơi đến mức tự phế cả mình rồi đúng không?”
Chúc Phong Hoa nói với vẻ mặt buồn bã: “Bố, Cửu Linh đã quá đau khổ rồi. Chúng ta không thể cứ như vậy mà bỏ qua chuyện này!”
Chúc Khổ Thiền hỏi: “Cảnh sát Trung Hải bên đó có có bắt Trần Ninh không?”
Chúc Phong Hoa lắc đầu: “Không có, bên Trung Hải nói với chúng con rằng Cửu Linh đã lập bẫy để hãm hại gia đình Tống Sính Đình, rơi vào kết cục như thế này cũng là tự làm tự chịu.
Họ còn thuyết phục chúng con hòa hoãn để tránh rắc rối, đừng làm loạn lên nữa.”
Chúc Khổ Thiền tức giận: “Nào có lý như vậy!”
j Chúc gia là một tay cự phách ở miền nam, môn đệ trải khắp miền nam, sức ảnh hưởng liên quan đến cả ba thế lực hắc bạch thương.
Bây giờ người thừa kế chính của Chúc gia đã bị người ta phế rồi, bên Trung Hải lại còn đề nghị Chúc gia bỏ qua sao?
Nhìn thấy sự tức giận của lão gia tử, Chúc Phong Hoa nhanh chóng nói thêm: “Bó, thật ra bên Trung Hải đứng về phía Trần Ninh cũng không phải là bất kính với Chúc gia nhà chúng ta.”
“Người ta nói rằng gần đây có một thủ trưởng dẫn quân đến diễn võ tập trận ở Trung Hải. Đã có hai nhóm người bị xử lý vì nghỉ ngờ có hoạt động tội phạm.”
“Phía Trung Hải có lẽ sợ rằng Chúc gia nhà chúng ta sẽ tìm cách trả thù Trần Ninh, ngộ nhỡ lại kinh động đến thủ trưởng đó thì có thể khiến Chúc gia nhà chúng ta gặp xui xẻo!”
Chúc Khổ Thiền nghe con trai mình phân tích như vậy thì sắc mặt mới dịu đi một chút.
Ông ta lạnh lùng nói: “Nếu Trung Hải đã có thủ trưởng dẫn quân đến tập trận và huấn luyện thì phô trương việc báo thù là điều không thích hợp, vậy thì chúng ta hãy âm thầm báo thù.”
Nói đến đây, ông ta lập tức nhìn con cháu, đệ tử, môn đệ quanh nhà thấp giọng nói: “Ai nguyện ý nhận nhiệm vụ này đến Trung Hải lấy đầu của Trần Ninh và Đồng Thiên Báo báo thù rửa hận cho Cửu Linh?”
Lời vừa nói ra, lập tức có một người thân hình cao lớn đứng thẳng dậy, mạnh mẽ có lực nói: “Lão gia hãy giao việc báo thù cho đại thiếu cho tôi thực hiện đi.”
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào người này, người này tên là Cừu Gia Huy, vốn là một đứa trẻ mồ côi, được Chúc gia nhận nuôi từ nhỏ.
Cừu Gia Huy lớn lên trong Chúc gia, đã từng là lính đánh thuê ở nước ngoài trong ba năm.
Sau khi trở về, Chúc gia bỏ tiền cho anh ta thành lập công ty bảo an lớn nhất ở Trung Hài, tên là công ty bảo an Huy Hoàng.
Cừu Gia Huy cảm thấy rằng anh ta mở một công ty bảo an ở Trung Hải, mà Chúc đại thiếu lại bị người ta phế ở Trung Hải.
Vì vậy anh ta phải chịu trách nhiệm là không thể chối cãi.
Vì vậy hiện tại anh ta lập tức không ngần ngại đứng lên bày tỏ ý nguyện muốn trả thù cho Chúc đại thiếu.
Chúc Khổ Thiền vui vẻ nhìn Cừu Gia Huy gật đầu: “Tôi nhớ Gia Huy bây giờ đang điều hành một công ty bảo an ở Trung Hải.
Công ty của cậu có nhiều sát thủ chiến đấu giỏi. Ta sẽ giao chuyện này cho cậu.”
Cừu Gia Huy nghiêm nghị nói: “Vâng, lão gial”
Chúc Khổ Thiền căn dặn: “Hãy nhớ rằng tất cả những người liên quan đến chuyện này đều phải chết, hơn nữa còn phải chết một cách thê thảm.”
Cừu Gia Huy: “Hiểu rồi ạ!”
Trần Ninh và Tống Sính Đình về nhà.
Trên đường đi, Tống Sính Đình có vẻ lo lắng, nhưng lại bảo Trần Ninh giữ bí mật về chuyện làm Chúc Cửu Linh bị thương, để bố mẹ cô không phải lo lắng.
Trở về nhà, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đang ôm Tống Thanh Thanh lập tức đứng lên chào họ.
Hỏi Trần Ninh và Tống Sính Đình xử lý mọi chuyện thế nào rồi?
Trần Ninh cười nói: “Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, bố mẹ hai người không phải lo lắng nữa.”
Tống Trọng Bân còn chưa khỏi ám ảnh, liền vội vàng hỏi: “Giải quyết như thế nào?”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Con đã báo cảnh sát, cảnh sát xác minh đối phương đúng là đã đụng phải đồ sứ. Đối phương đã bị xử lý, chúng ta cũng không phải bồi thường tiền nữa.”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, liên tục nói rằng thật may mắn khi có một người con rễ tốt như Trần Ninh, nếu không lần này sẽ bị người ta hành hạ khốn khổ.
Tống Sính Đình lại là lo lắng và sợ hãi lúc nào Chúc gia sẽ đến trả thù.
Ngày hôm sau là sinh nhật của mẹ vợ Mã Hiểu Lệ.
Cả nhà đến nhà hàng Như Gia đặt một phòng ăn riêng để tổ chức sinh nhật cho Mã Hiểu Lệ.
Trên bàn không có nhiều đồ ăn thức uống, nhưng mỗi một món đều rất tinh tế.
Mã Hiểu Lệ ngày thường chỉ mặc quần báo bình thường, hôm nay thật hiếm có mới có thể mặc chiếc váy Chanel mà con gái mua cho.
Mã Hiểu Lệ có thể sinh ra một cô con gái Tống Sính Đình xinh đẹp như vậy thì bản thân bà ấy thực sự cũng rất xinh đẹp, nhưng ngày thường thì đều ăn mặc xuề xòa và không nỗi bật mà thôi.
Tối nay ăn mặc trang điểm quyến rũ một chút khiến Tống Trọng Bân choáng váng.
Mã Hiểu Lệ khó chịu nhìn ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới người mình của chồng, tức giận nhìn chồng trách mắng: “Nhìn gì mà nhìn, đều đã là một cặp vợ chồng già rồi, cứ như chưa từng thấy.”
Tống Trọng Bân cười nói: “He he, đêm nay vợ thật quá đẹp.”
Trần Ninh và Tống Sính Đình còn có con gái Tống Thanh Thanh đều không thể nhịn được cười.
Tống Trọng Bân thật thà nhút nhát vậy mà cũng biết khen ngợi vợ mình.
Nhưng mà, Mã Hiểu Lệ lại hơi ngượng ngùng, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng chuyển chủ đề nói: “Từ khi nào mà ông trở nên lanh lợi mồm mép như vậy, đừng có nói ngọt để dỗ người ta.”
“Trần Ninh và Tiểu Đình đã tặng quà cho tôi rồi. Đến cả Thanh Thanh còn vẽ bức tranh “Cháu và bà ngoại” tặng cho tôi. Còn quà của ông thì sao?”
Tống Trọng Bân chết lặng.
Mấy năm nay hoàn cảnh gia đình không khắm khá, cuộc sống eo hẹp.
Ông và Mã Hiểu Lệ căn bản không tổ chức sinh nhật, huống chỉ là tặng quà cho nhau.
Sinh nhật lần này của Mã Hiểu Lệ, ông thật sự không chuẩn bị quà gì cải!
Khi Mã Hiểu Lệ nhìn thấy bộ dạng của Tống Trọng Bân, bà biết chồng chưa chuẩn bị quà gì cho bà nên trong mắt không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
Thực ra, Mã Hiểu Lệ cũng không phải là hi vọng chồng tặng một món quà đắt đỏ mà chỉ là bà đã quá lâu không nhận được quà từ người yêu thương mình rồi.
Chỉ sợ Tống Trọng Bân có tặng bà một lọ nước hoa rẻ tiền hay một chiếc váy bình thường thì bà cũng sẽ rất vui.
Thật đáng tiếc là không có gì cả!
Tống Trọng Bân mặc dù hiền lành thật thà nhưng không phải kẻ ngốc, làm sao lúc này không nhìn ra được vẻ thất vọng của vợ?
Trong lòng tiếc nuối, hận không thể biến ra một món quà để tặng vợ.
Đúng lúc này, Trần Ninh đang ngồi ở bên cạnh đưa một hộp quà về phía ông bên dưới bàn.
Tống Trọng Bân đầu tiên là giật mình, sau đó là vô cùng vui mừng.
Con rễ vẫn là có lòng, biết mình sơ ý bất cẩn đã giúp mình chuẩn bị quà tặng cho vợ.
Tống Trọng Bân liếc nhìn Trần Ninh đầy cảm kích, rồi bí mật cầm lấy hộp quà dưới gầm bàn.
Sau đó ông ấy cười nói với Mã Hiểu Lệ: “He he, bà xã, món quà tôi chuẩn bị cho bà đây. Nếu bà không nói thì suýt nữa tôi đã quên mắt.”
Mã Hiểu Lệ sáng mắt lên, hào hứng nói: “Món quà gì thế?”
Tống Trọng Bân cũng không biết nên giả vờ bí ẳn đưa hộp quà cho Mã Hiểu Lệ: “Bà mở ra xem là sẽ biết.”
Mã Hiểu Lệ mở hộp, nhìn thấy một chiếc vòng cỗ ngọc thạch nằm lặng lẽ bên trong.
. ì Chiếc vòng cỗ được làm bằng vàng trắng và viên ngọc thạch trên đó ước tính lên tới 70 carat.
“Đẹp quái”
Mã Hiểu Lệ không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Bà cầm sợi dây chuyền lên, đầu tiên còn cảm thấy viên hồng ngọc huyết bồ câu này thật sự quá lớn.
Phụ nữ luôn hiểu rất rõ giá cả của trang sức, dù không đủ tiền mua cũng sẽ biết.
Điều này cũng giống như một người đàn ông không đủ tiền mua xe thể thao nhưng biết giá của nhiều loại xe thể thao.
Ý nghĩ đầu tiên của Mã Hiểu Lệ là viên hồng ngọc lớn như vậy phải tầm 70 carat, trị giá chắc phải hơn tỷ!
Nhưng chồng bà chỉ có một nghìn nhân dân tệ tiền tiêu vặt mỗi tháng thì không thể mua được đồ trang sức đắt đỏ như vậy!
Do đó, bà khẳng định rằng rằng trên món đồ trang sức, vàng trắng chắc là thật. Còn viên hồng ngọc to lớn này thì chắc là hàng giả.
Tuy nhiên, bà vẫn cảm động nói với Tống Trọng Bân: “Chồng à, mặc dù tôi biết viên hồng ngọc này làm bằng thủy tỉnh, nhưng chiếc vòng cổ bằng bạch kim này chắc cũng có giá vài nghìn đúng không? Tôi vô cùng thích, cảm ơn ông.”
Nói xong, bà chủ động hôn Tống Trọng Bân một cái.
Tống Trọng Bân cũng chết lặng khi nhìn thấy sợi dây chuyền hồng ngọc này, đợi vợ nói rằng viên hồng ngọc này là hàng giả thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi được vợ hôn một cái, ông ta mở mắt ra cười, ánh mắt biết ơn nhìn Trần Ninh bên cạnh.
Vừa rồi với vị trí của Mã Hiểu Lệ, bà ấy sẽ không nhìn thấy Trần Ninh đưa quà cho Tống Trọng Bân dưới bàn.
Nhưng Tống Sính Đình bên cạnh Trần Ninh thì có thể nhìn thấy rõ ràng.
Dưới gầm bàn, cô nâng đôi giày cao gót lên dùng phần gót đá nhẹ vào Trần Ninh, trách mắng: “Anh thật xấu, đừng dạy hư bó.”
Trần Ninh cười, nhỏ giọng nói: “Nào có thể, em xem bố mẹ ân ái bao nhiêu, vui bao nhiêu.”