Chiến Long Vô Song

Chương 618: Tìm Thiếu Soái Chủ Trì Công Đạo




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trần Quang Tài quỳ trên mặt đất lạnh run, ông ta làm sao nghĩ đến Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ, người mà ông ta chỉ có thể nhìn thấy trên tin thức lại xuất hiện ở bệnh viện của ông ta?
Mà đáng chết hơn là trong giờ làm việc, Thiếu soái muốn gặp ông ta mà ông ta lại đang ngủ.

Hơn nữa bác sĩ dưới trướng ông ta lại còn gây khó dễ với Thiếu soái, ông ta lúc này đã muốn chết trong lòng.

Trần Ninh hờ hững nhìn Trần Quang Tài đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Thức rồi?”
Tràn Quang Tài run rẫy nói: “Vâng… vâng ạI”
Trần Ninh lạnh lùng kể lại chuyện vừa xảy ra một làn, sau đó ánh mắt sắc bén liếc nhìn Trần Quang Tài: “Bệnh viện các người đối xử với bệnh nhân thế nào sao? Có tiền thì có giường bệnh, không có tiền thì không có giường?”
Trần Quang Tài sợ đến cả người phát run, giọng nói run rẫy: “Trần tiên sinh, chuyện này là ngoại lệ, đây chỉ là hành vi xằng bậy của một tên bác sĩ vô liêm sỉ, tôi nhát định sẽ điều tra ra lẽ.”
Trần Quốc Văn ở bên cạnh nghe vậy, sắc mặt liền tái nhọt.

Trần Quốc Văn tuy không biết thân phận của Trần Ninh rốt cục là gì, nhưng nhìn viện trưởng sợ đến quỳ xuống, còn bị dọa thành như vậy liền ngầm hiểu Trần Ninh là nhân vật có thể một tay che trời, Hắn không khỏi lộ ra biểu cảm hoảng sợ cùng hối hận.

Trần Quốc Văn run rẩy yếu ớt gọi: “Chú hai…”
Trần Quang Tài giống như mèo bị giẫm đuôi hét ầm lên: “Mày không cần gọi tao là chú, tao con mẹ nó không nhận nổi.


Mày lập tức giải thích với Trần tiên sinh đi.”
Trần Quốc Văn không còn cách nào, kiên trì giải thích với Trần Ninh: “Trần tiên sinh, thật xin lỗi.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Đi mà giải thích với thầy cùng cô của tôi đi!”
Trần Quốc Văn xoay người tìm Triệu Xuân Sinh giải thích.

Lúc này Trần Quang Tài đã đứng lên, ông ta mang cơn giận chưa tan đi trừng mắt nhìn Trần Quốc Văn, lớn tiếng tuyên bó: “Tôi hiện tại lấy thân phận viện trưởng tuyên bó, cậu vi phạm nghiêm trọng nội quy bệnh viện, làm chậm trễ thời gian điều trị của bệnh nhân, cậu bị khai trừ, lập tức thu dọn đồ đạt cút đi.”
Cái gì?
Mặt Trần Quốc Văn trở nên xám xịt!
Bác sĩ bình thường cho dù phạm sai lầm, bệnh viện cũng sẽ để bác sĩ tự chủ động từ chức, như vậy sẽ giữ lại cho bác sĩ này một chút tôn nghiêm cuối cùng.

Bác sĩ đó về sau còn có thể tìm nơi khác để làm việc.

Nhưng nếu bị khai trừ mà nói, cơ bản sẽ không thể được nhận vào bệnh viện khác nữa.

Trần Quốc Văn biết, anh ta xem như hoàn toàn xong rồi.

Anh ta hối hận xanh cả ruột gan, run rẩy nói: “Chú hai, cháu…”
Trần Quang Tài lạnh lùng nói: “CútI”
Sắc mặt Trần Quốc Văn vô cùng khó coi, xám mặt rời đi dưới ánh mắt của mọi người.

Trần Quang Tài quay đầu, cười trừ nhìn Trần Ninh: “Trần tiên sinh, tôi lập tức sắp xếp một phòng bệnh cho người nhà của ngài.”

Bệnh nhân cùng người nhà xung quanh toàn bộ đều sợ đến ngây ngời.

Một đám người hai mặt nhìn nhau, cả buổi vẫn không thốt nên lời.

Ý nghĩ duy nhất trong lòng mọi người là: “Chết tiệt, vị Trần tiên sinh này cũng quá trâu bò rồi!”
Rất nhanh Từ Lệ đã được sắp xếp đưa vào “phòng bệnh”, hơn nữa còn nhận được sự chiều có tốt nhát.

Trần Quang Tài còn chủ động nịnh bợ, tỏ ý muốn sắp xếp bác sĩ giỏi nhất phẫu thuật cho Từ Lệ.


Trần Ninh vẫn không nóng không lạnh cự tuyệt, thản nhiên nói: “Không cần bác sĩ bệnh viện các người mỏ chính, các người chỉ cần hỗ trợ chăm sóc cô của tôi là được rồi.

Tôi sẽ mời Tần lão của bệnh viên quân khu Bắc Cảnh đến mổ chính, các người phải phối hợp chặt chẽ.”
Tân lão!
Ngôi sao sáng trong giới y học!
Chẳng những Triệu Xuân Sinh trở nên kích động, mà ngay.

cả Trần Quang Tài cũng vô cùng hưng phán.

Trần Quang Tài luôn miệng đáp ứng, nghĩ thầm Tần lão đến đây, nhất định sẽ khiến cho bệnh viện được thơm lây, cái này gọi là “Tái ông thất mã, yên tri phi phúc(*)”..

(*) Tái ông mắt ngựa, biết đâu là họa hay phúc Sau khi Từ Lệ được sắp xếp xong, Triệu Xuân Sinh lại cảm ơn Trần Ninh.

Trần Ninh mỉm cười nói: “Năm đó nếu không có huấn luyện viên Triệu, có lẽ sẽ không có Trần Ninh ngày hôm nay, đây là điều con phải làm.”
Triệu Xuân Sinh do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Còn có một việc, thầy muốn nhờ con giúp đỡ.”
Trần Ninh cười nói: “Có phải là chuyện con gái của thầy không? Yên tâm, con đã phái người hỏi thăm, đoán chừng rất nhanh sẽ có tin tức.”
Con gái Triệu Xuân Sinh đã mát tích hai ba năm! Ước mơ lớn nhất của ông và vợ mình là tìm được con gái, nghe nói Trần Ninh đã giúp tìm kiếm con gái, nước mắt ông kích động rơi xuống, liên tục nói cảm ơn.

Ngay lúc này, Điển Chử trở lại, nhỏ giọng nói: “Thiếu soái, đám người Thẩm Sùng Binh sau khi bị ngài đánh thì không phục, đến quân khu thành phố Trung Hải của Vương Đạo Phương ầm ï.”
Trần Ninh mỉm cười: “Thẩm Sùng Binh tìm đến Vương Đạo Phương? Muốn làm gì?”
Điển Chử nói: “Thẩm Sùng Binh nói đặc chiến lữ Đông Bắc Hỗ bọn họ bị kẻ gian ở thành phó Trung Hải đánh bị thương, yêu cầu Vương Đạo Phương điều động quân đội đến bắt người.”
Trần Ninh nhàn nhạt mỉm cười: “Thẩm Sùng Binh muốn Vương Đạo Phương mang binh đến bắt tôi? Thật thú vị!”
Điển Chử nói: “Vương tướng quân tuy rằng cao hơn Thẩm Sùng Binh một bậc, nhưng Thảm Sùng Binh là tướng sĩ của Kinh Thành, Vương tướng quân không thể khiến Thẩm Sùng Binh mắt mặt, ông ấy âm thầm cho người đến hỏi Thiếu soái, chuyện này nên xử lý thế nào?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Chuyện này là tôi gây ra, chúng ta đến đó xem xem, đừng làm Vương tướng quân khó xử.”
Điển Chử lập tức đáp: “Vâng.”
Căn cứ quân khu thành phố Trung Hải, trong phòng khách.

Vương Đạo Phương mặc quân trang của Thiếu tướng, dẫn theo một đám thuộc hạ gặp nhóm người Thảm Sùng Binh.

Thẩm Sùng Binh tay phải bị bó bột đeo trước ngực.


Phía sau ông ta là một đám binh sĩ Đông Bắc Hỗ cũng mang đầy thương tích, mặt mũi bằm dập.

Trong lòng ông ta đầy căm phẫn nói với Vương Đạo Phương: “Vương tướng quân, Đông Bắc Hỗ tôi chưa bao giờ nếm qua loại tổn thất này.

Chuyện này ông nhất định phải giúp tôi xử lý, đem tên khốn Trần Ninh bắt lại, nghiêm túc xử trí.”
‘Vương Đạo Phương có chút khó xử.


Nghĩ thầm, Bắc Cảnh thì thế nào? Không phải chỉ là một trung đội trưởng đã xuất ngữ sao? Vậy mà ông cũng không dám đụng? Ông làm sao trở thành Thiếu tướng được?
Vương Đạo Phương không đợi Thẩm Sùng Binh kháng nghị, ông tiếp tục cười nói: “Bất quá, tôi không xử lý được chuyện này thì còn người khác có thể xử lý.”
Thẩm Sùng Binh sửng sốt: “Aï?”
Vương Đạo Phương nói: “Thiếu soái Bắc Cảnh, ngài ấy vừa hay đang đến thăm Trung Hải, hơn nữa hiện tại còn đang ở trong văn phòng của quân khu chúng tôi.

Chuyện này liên lụy đến cảnh vệ quân của Kinh Thành, còn có Bắc Cảnh, tôi cảm thấy ông đi tìm ngài ấy đi, ngài ấy xử lý chuyện này là thích hợp nhất.”
Thiếu soái!
Thẩm Sùng Binh nghe vậy liền có chút chột dạ.

Ông ta là đại tá, ở trước mặt Vương Đạo Phương còn dám làm ầm 1, ở trước mặt Thiếu soái lại hoàn toàn không dám.

Nhưng lần này Đông Bắc Hồ ở Trung Hải bị người ta đánh thảm như vậy, tuyệt đối không thể cứ thế mà quên đi.

Nếu Thiếu soái ở đây, vậy thì đi tìm Thiếu soái, cầu Thiếu soái chủ trì công đạo.

Nghe nói Thiếu soái này cực kỳ nghiêm khắc, sẽ không che chở cho một trung đội trưởng đã xuất ngủ đi!
Nghĩ vậy, Thảm Sùng Binh lập tức nói: “Được, tôi đi tìm Thiếu soái, cầu ngài ấy chủ trì công đạo cho chúng tôi.”.