Chiến Long Vô Song

Chương 612: Trừng Phạt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc này Thẩm Sùng Sơn đã hoàn hồn sau cơn kinh ngạc!
Ông ta nhìn Trần Ninh, lạnh lùng nói: “Đến cả Tri Thù cũng không phải đối thủ của cậu, quả nhiên cậu cũng có chút bản lĩnh.”
“Nhưng cậu có thể đánh thắng một thuộc hạ của tôi, chẳng lẽ còn có thể đánh thắng cả một trăm thuộc hạ.”
Nói tới đây, ông ta dặn dò thuộc hạ bên cạnh mình: “Các người cùng xông lên, ai giết được Trần Ninh, tôi thưởng 0 triệu!”
Dút lòi!
Ngoài mấy vệ sĩ theo sát ông ta, những thuộc hạ còn lại gần như xông lên cùng một lúc, vọt tới chỗ Trần Ninh như: một bẩy sói đuổi giết tới.

“Bảo vệ thiếu gial”
Điển Chử trầm giọng hét lên!
Anh và Bát Hỗ Vệ cùng bước ra, đón đầu một đám thuộc hạ Thẩm gia.

Hai bên đánh giáp lá cà, vô cùng kích thích.

Những thuộc hạ mà Thẩm Sùng Sơn đem tới, đều là tinh nhuệ của Thẩm gia.

Mỗi người có thể so với một binh lính đặc chủng, bình thường lấy một địch mười không thành vần đè.


Ông ta vốn cho rằng những thuộc hạ này có thể nghiền nát nhóm người Trần Ninh chỉ trong chớp mắt.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến ông ta thật sự phải kinh ngạc tới ngây người.

Chỉ thấy, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ giống như mãnh hồ xông vào đám thuộc hạ, ra tay như điên, bọn thuộc hạ Thẩm gia không ngừng hét lên thảm thiết rồi ngã xuống.

Đây vốn không phải là một cuộc chiến, mà là một cuộc tàn sát.

Cuộc chiến này xảy ra nhanh mà kết thúc cũng nhanh.

Đám thuộc hạ Thẩm gia nhanh chóng nằm rạp trên mặt đất, không đứt tay thì cũng gãy chân, ai náy cũng rên rỉ rất thảm.

Trần Ninh nhìn Thẩm Sùng Sơn đang chấn động ra mặt, lạnh lùng nói: “Bây giờ thì ông còn muốn giết cả nhà tôi, tàn sát Trung Hải nữa không?”
Thẩm Sùng Sơn hoàn hồn từ cơn chắn động, quan sát Trần Ninh một lần nữa, như thể muốn đánh giá lại Trần Ninh.

Ông ta cười gẳn: “Khá lắm, xem ra không chỉ có cậu thân thủ không tằm thường, ngay cả những thuộc hạ này của cậu, ai nấy đều có công phu rất cao!”
“Nhưng các cậu có lợi hại đến đâu, chẳng lẽ còn có thể so.

với khẩu súng này của tôï2”
Nói rôi, ông ta cứ thê lây một cây súng ra, nhắm và Trân Ninh.

Chuyện bất ngờ này khiến cả nhà Tống Sính Đình sững SỜ.

Sắc mặt Trần Ninh thì vẫn như bình thường, anh liếc nhìn khẩu súng của Thẩm Sùng sơn, thản nhiên nói: “Một khẩu súng vô dụng, mà cũng dám khoe khoang trước mặt tôi?”


Mấy vệ sĩ đi theo bên cạnh ông ta cũng lập tức định hành động.

Nhưng Điển Chử lại chĩa súng vào bọn họ, lạnh lùng nói: “Tôi khuyên các người người đừng làm loạn, trừ khi các người không cần cái mạng này nữa.”
Điển Chử nói xong, đi tới đá cây súng rơi trên mặt đất đi.

Trần Ninh thản nhiên nhìn Thẩm Sùng Son, lạnh lùng nói: “Quỷ xuống.”
Sắc mặt Thảm Sùng Sơn biến đổi: “Cậu nói cái gì, tôi là Ngũ gia Thẩm gia, Thẩm gia chúng tôi ở Kinh thành, ở toàn bộ Hoa Hạ này, có bản lĩnh ngút trời, cậu dám bảo tôi quỳ xuống?”
“Thằng ranh, cậu có tin tôi quay về Thẩm gia, có thể làm cậu hồi hận vì đã được sinh ra trên đời này không?”
Trần Ninh quay đầu lại dặn dò Điển Chử: “Ông ta không muốn quỳ, thì tiễn ông ta lên đường đi.”

Điển Chử chĩa súng và Thẳm Sùng Son: “Tôi đếm đến ba, một, hai…”
Điển Chử đếm rất nhanh, ánh mắt lại lạnh lùng, trông hệt như vẻ mặt của một tên đồ tể nhìn con chó con lợn, ai cũng biết Điển Chử không hề nói đùa.

Điển Chử còn đưa đếm đến tiếng chứ ba!
Thẩm Sùng Sơn đã rằm một tiếng, nhục nhã quỳ trước mặt Trần Ninh.

Trần Ninh hừ lạnh: “Tôi còn tưởng ông là một bộ xương cứng, không ngờ chỉ là một con quỷ sợ chét.”
“Nếu ông muốn sống, thì bảo Thẩm gia các người đem 10 tỷ tới đây, mua cái mạng chó của ông về.”
“Trước khi tiền được đem tới, ông cứ quỳ ở đây đi.

Bao giờ tiền được đem tới thì ông có thể đi.”
“Nếu đến khi trời sáng mà tiền còn chưa có, thì chứng tỏ Thẩm gia không muốn chuộc mạng cho ông, thuộc hạ của tôi sẽ tiễn ông lên đường.”
Cái gì?
Thẩm Sùng Sơn vừa tức giận vừa nhục nhã: “Cậu dám to gan uy hiếp tôi, cậu dám vơ vét tiền của của Thẩm gia?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Uy hiếp? Vơ vét?”
“Tôi cảm thấy dùng từ trừng phạt thì thích hợp hơn một chút!”
Trần Ninh nói xong, xoay người củng người nhà quay về.

Trước khi đi, Trần Ninh dặn dò Điển Chử: “Đưa bảo vệ bị thương tới bệnh viện, nếu Thẩm gia đồng ý dùng tiền chuộc cái mạng nhỏ của ông ta, thì 10 tỷ của Thẩm gia nộp cho thành phố Trung Hải để phát triển thành phó.”
Điển Chử nói: “Vâng, thiếu gia!”
Thẩm gia ở Kinh thành nhanh chóng nhận được tin cha con Ngũ gia gặp chuyện ở Trung Hải.

Thẩm gia là hào môn hàng đầu ở Kinh thành, tài sản có thể sánh với cả một quốc gia, nhưng 10 tỷ cũng không phải số tiền có thể chuẩn bị xong trong một, hai tiếng.

Mãi tới quá nửa đêm, Thẳm gia mới nộp 10 tỷ vào tài khoản công quỹ của chính quyền thành phó Trung Hải.

Thảm Sùng Sơn quỳ từ buỏi tối tới quá nửa đêm, tổng cộng 5 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng được thả về, đưa tới bệnh viện cấp cứu trong cơn thoi thóp.

Ngày hôm sau!
Cha con Thẩm Sùng Sơn và Thảm Lãng được chuyển tới bệnh viện tư nhân cao cấp ở Kinh thành, tiền hành trị liệu.

Kinh thành, Thẩm gia.

Trong phòng khách sang trọng lộng lẫy!

Gia chủ Thẩm gia – Thẩm Sùng Văn đang cùng Nhị gia Thẩm gia – Thẩm Sùng Võ, Tam gia Thẩm gia – Thẩm Sùng Binh và cả Tứ gia Thẩm gia – Thẩm Sùng Xuyên đang nói chuyện.

Thẩm Sùng Võ không nhịn được hỏi: “Anh cả, đêm nay Kiều lão gọi mọi người tới, vì chuyện gì vậy?”
Thẩm Sùng Văn cầm ly trà lên, từ tốn nói: “Học trò của Kiều lão – Võ Trung Đường, không lâu trước đây xảy ra mâu thuẫn với Thiếu soái Bắc Cảnh, Thiếu soái thẳng tay đánh Võ Trung Đường rồi nhốt vào ngục giam ở Kinh thành.”
“Võ Trung Đường là học trò của Kiều lão, cũng là người thuộc phe Đông Hải chúng ta.”
“Thiếu soái làm như vậy là không hề nễ mặt Kiều lão, cũng không hề nể mặt phe Đông Hải chúng ta.”
Mấy anh em Thẩm Sùng Võ đều kinh ngạc ra mặt, nhỏ giọng nói: “Anh cả, nghe anh nói thì.”
“Chẳng lẽ Kiều lão muốn dẫn phe Đông Hải chúng ta đối phó với Thiếu soái sao?”
Thẩm Sùng Văn bĩu môi: “Mấy năm qua mặc dù Thiếu soái lập không ít công lao lớn ở Bắc Cảnh, nhưng quả thực cậu ta thăng cấp quá nhanh, tuổi còn trẻ như vậy mà đã trở thành võ tướng đệ nhát Hoa Hạ, có không ít người âm thâm không phục.”
“Phe Đông Hải chúng ta cũng có rất nhiều người không phục Thiếu soái, muốn kéo Thiếu soái khỏi vị trí thống soái Bắc Cảnh, lên ngồi thay.”
“Lần này Thiếu soái động tới Võ Trung Đường, càng khiến phe Đông Hải chúng ta tức giận, Kiều lão quyết định ra tay với Thiếu soái.”
Thẩm Sùng Võ cũng không nhịn được mà thấp giọng thốt lên: “Xem ra gần đây phe Đông Hải chúng ta thật sự trở mặt với quân đội Bắc Cảnh rồi.”
Thẩm Sùng Văn cầm ly trà lên, nhấp một ngụm trà: “Thần tiên đánh nhau, Thẩm gia chúng ta đứng sau lưng Kiều lão hò hét trợ uy là được r: Thẩm Sùng Văn nói tới đây lại nhớ ra một chuyện, cau mày hỏi: “Phải rồi, rốt cuộc cha con Ngũ đệ gặp phải chuyện gì ở Trung Hải vậy, có người nói hiện giờ hai cha con bọn họ còn đang nằm trong bệnh viện đầy!”
“Anh mới từ Kiều gia về, chưa kịp tới thăm bọn họ!”
Tứ đệ Trầm Sùng Xuyên nghe vậy thì cả giận nói: “Cha con Ngũ đệ bị người ở Trung Hải đánh.”
Thẩm Sùng Xuyên thuật lại mọi chuyện mà Ngũ đệ gặp phải với anh cả Thảm Sùng Văn.

Thẩm Sùng Văn nghe xong thì giận tím mặt: “Làm gì có cái lý đó, một thương nhân nho nhỏ của thành phố Trung Hải, dám bắt nạt tới cả Thẳm gia chúng ta.”
“Mấy người các em, ai dẫn người đi báo thù cho Ngũ đệ đây?”
Lão Tam Thẳm Sùng Binh lập tức đứng lên, trầm giọng nói: “Anh cả, để em đi!”
Thẩm Sùng Binh là tổng giáo quan đặc chiến lữ(*) Đông Bắc Hỗ Kinh thành, cấp hàm đại tá, đắm đá trong quân đội lâu ngày rèn thành một thân thuần thục.

(*) cũng giống như là bộ đội đặc chủng nhưng thiên về một mảng nào đó.

Hơn nữa, những quân nhân dưới tay ông ta cũng ngày càng lợi hại.

Thẩm Sùng Văn gật đầu: “Được lắm, chuyện này giao cho lão Tam làm đi, nhất định phải báo thù cho Ngũ đệ, cho người khác biết kết cục của việc bắt nạt Thảm gia chúng ta”
Thẩm Sùng Binh lớn tiếng đáp: “Vâng, anh cả!”.