Nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan ở Đại Hạ trong tòa nhà cao ốc của Trung Hải.
Trong nhà hàng rộng lớn, chỉ có một bàn khách.
La Kim Xướng mặc bộ vest màu đen được cắt may vừa người, ngồi bên bàn ăn, động tác nho nhã mà cầm dao nĩa, đang ăn một phần bít tết.
Sau lưng anh ta có hai thuộc hạ đắc lực đứng đó, lần lượt là Bắc Minh mặc áo khoác đen, cùng với Vương Côn đầu trọc.
Phía sau hai người họ lại có ba mấy tên mặc vest đứng nghiêm nghị, đều là tùy tùng của La Kim Xướng.
La Kim Xướng động tác nho nhã mà cắt bít tết, hững hờ nói: “Giám đốc!”
Giám đốc của nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan, Ngũ Phong vội bước qua: “Vị tiên sinh này, xin hỏi có gì dặn dò?”
La Kim Xướng dùng nĩa đưa miếng thịt bò vào miệng, vừa ăn vừa ôn hòa nói: “Bảo ông chủ lớn của các người, Đồng Thiên Bảo tới gặp tôi.”
Giám đốc Ngũ nghe vậy thì có chút ngắn người. Ông ta cười, áy náy nói: “Tiên sinh, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì ông chủ lớn của chúng tôi sẽ không đích thân tới xử lý chuyện của nhà hàng. Nếu anh có chỗ nào không hài lòng với món ăn hoặc thái độ phục vụ của nhà hàng thì có thể nói với tôi, có lẽ tôi có thể giúp được cho anh.”
_ La Kim Xướng dừng động tác cắt bít tết lại, ngắng đầu, nheo mắt nói: “Ông chắc chứ?”
La Kim Xướng ăn mặc là lượt, một đám vệ sĩ đứng bên cạnh, hành động tao nhã.
Nhưng không biết vì sao, lúc giám đốc Ngũ đối mắt với anh ta thì trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác bát an mãnh liệt.
Anh ta cười nói: “Đúng vậy, tôi chắc chắn!”
Anh ta vừa nói xong, con dao trong tay La Kim Xướng vụt qua một cái.
Đầu dao sắc bén, liền cắt qua cổ họng của giám đốc Ngũ.
Giám đốc Ngũ trừng lớn mắt, hai tay ôm lấy cổ họng, vội lùi về sau. Máu tươi không ngừng chảy qua kẽ tay của anh ta.
Anh ta cuối cùng ngã xuống đất dưới ánh mắt kinh hãi của bảo vệ và nhân viên. Mặt đất rất nhanh liền đọng thành một vũng máu tươi.
Đám bảo vệ có mặt liền như gặp phải kẻ địch mạnh.
Trong đám nhân viên có một người hét lên, chạy ra: “Không xong rồi, không xong rồi, giết người rồi, mau báo cho ông chủ Đồng.”
La Kim Xướng không biến sắc mà cầm lấy khăn tay trắng trên bàn lên, khẽ lau vết máu trên con dao cắt đồ ăn, tiếp tục cắt bít tết, vừa ăn vừa nói: “Vương Côn!”
Tên đầu trọc sau anh ta tiến lên một bước, thanh âm vang dội đáp: “Có thuộc hại!”
La Kim Xướng hững hờ nói: “Nơi này có tôi và Bắc Minh là được rồi. Cậu đưa hai mươi thuộc hạ đi lấy đầu Trần Ninh. Một tiếng đủ không?”
Vương Gôn liền nói: “Nhiều rồi.”
Nói xong anh ta liền đưa hai mươi tên thuộc hạ rời đi.
Chỗ này chỉ còn lại La Kim Xướng, cùng Bắc Minh mặt không cảm xúc, còn có mười tên vệ sĩ.
Đám người Vương Côn rời đi chưa lâu thì Đồng Thiên Bảo liền đem Thạch Thanh cùng mấy chục thuộc hạ, vội vàng tới nơi.
“Mau!”
“Mau!”
“Bao vây toàn bộ những tên gây chuyện lại!”
Máy chục thuộc hạ của Đồng Thiên Bảo rất nhanh bao vậy đám người La Kim Xướng lại.
La Kim Xướng vừa ăn no, đặt dao nĩa xuống, lấy khăn tay lau miệng. Anh ta nhìn Đổng Thiên Bảo, mỉm cười: “Mày chính là Đồng Thiên Bảo?”
Đồng Thiên Bảo nhìn thi thể của giám đốc Ngũ trên đất một cái, ánh mắt dừng lại trên người La Kim Xướng, đặc biệt là lúc nhìn Bắc Minh, đồng tử của anh ta không kìm được mà co lại.
Bắc Minh bát động đứng đó, nhưng lại cho người ta cảm giác ép bức chết người. Là một kẻ mạnh!
Đồng Thiên Bảo ý thức được, đây không phải là người bình thường tới gây chuyện, đối phương là có chuẩn bị sẵn.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên người La Kim Xướng, từ từ nói: “Đúng thế. Tôi chính là Đổng Thiên Bảo, các hạ là ai? Sao lại giết người của tôi?”
La Kim Xướng nhếch miệng, cười như không cười: “Mày và Trần Ninh đã giết tên em trai vô dụng đó của tao, mà lại không biết tao là ai?”
Đồng Thiên Bảo liền trừng lớn mắt: “Anh là người của La gial”
La Kim Xướng vỗ tay nói: “Chúc mừng mày đáp đúng rồi, thưởng cho mày một đối thủ.”
Anh ta nói rồi quay đầu nói với Bắc Minh bên cạnh: “Giết anh ta, giết thảm.”
“Vâng, nhị công tử.”
Bắc Minh mặt không cảm xúc mà đi về phía Đồng Thiên Bảo, con dao găm đen vô cùng sắc nhọn từ từ rơi ra khỏi ống áo mà rơi vào trong tay anh ta.
Trung tâm thương mại Thiên Hà, một nhà Trần Ninh đi ra khỏi cửa hàng Hermes.
Trước tiên là đi ký gửi bao lớn bao nhỏ ở nơi ký gửi của trung tâm mua sắm.
Sau đó Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đưa Tống Thanh Thanh lên tầng chín mua đồ chơi. Trần Ninh và Tống Sính Đình liền cửa hàng bán hàng hiệu ở tầng năm.
Tống Sính Đình muốn mua cho Trần Ninh một món quà. Cô nghĩ mãi thì cảm thấy mua cho anh một cái đồng hồ là hợp nhất.
Cô và Trần Ninh tới một cửa hàng bán đồng hồ Constantin. Cô khá kén chọn, chọn mãi cuối cùng nhìn trúng một kiểu đồng hồ.
Cô cảm thấy chiếc đồng hồ này rất bình thường nhưng càng nhìn càng thấy đẹp, rất hợp với Trần Ninh.
Chỉ là điều khiến cô sầu não là chiếc đồng hồ mà cô thích này lại là đồng hồ đôi.
Cũng chính là ngoài cái dành cho đàn ông thì còn một cái kiểu nữ.
€: Cặp này người ta không bán lẻ.
Cô có chút khó xử.
Không mua thì cô lại cứ cảm thấy kiểu cho nam này đẹp.
Mua thì chỉ có thể mua cả cặp. Cô đưa kiểu nam cho Trần Ninh, kiểu nữ tất nhiên không nỡ tặng cho người khác. Còn nếu tự cô đeo thì chắc chắn sẽ bị Trần Ninh trêu chọc rồi.
Cô nhân viên ở quây tiếp thị thấy Tống Sính Đình do dự thì cười tươi nói: “Quý cô, đồng hồ Constantin của chúng tôi là dòng cao cấp thế giới, rất giữ giá. Cô và chồng mình đẹp đôi như vậy, cặp đồng hồ này rất thích hợp với hai người.”
Tống Sính Đình đỏ bừng mặt: “Tôi…”
Nữ tiếp thị sợ Tống Sính Đình không mua, vội lấy một cây dù cán thẳng màu đen vô cùng tỉnh xảo ra, cười tươi: “Gần đây chúng tôi bán đồng hồ còn có dù đi mưa bản giới hạn. Kiểu dù đen này được thợ mộc nỗi tiếng tỉ mỉ làm ra, chỉ riêng giá của nó đã hơn một vạn. Dù không so được với loại dù mưa mười vạn của Rolls Royce, nhưng cũng rất cao cấp.”
Tống Sính Đình không chống lại nổi lời mời mọc của cô nhân viên, cộng thêm cô quả thực rất thích chiếc đồng hồ nam đó, muốn tặng cho Trần Ninh.
Cô xấu hỗ mà đỏ mặt, quyết định quẹt thẻ mua cặp đồng hồ này.
Sau khi thanh toán, Trần Ninh cầm lấy cây dù đen, Tống Sính Đình xách túi đồ, cùng nhau ra khỏi cửa hàng.
Trần Ninh khẽ cong khóe miệng, ý cười như có như không.
Tống Sính Đình đỏ mặt, xấu hỗ mà thầm nghĩ: Mua đồ tình nhân gì chứ, được rồi, lần này thì chắc chắn bị tên này cười cho rồi.
Trần Ninh và Tống Sính Đình men theo hành lang, đi về phía thang máy, chuẩn bị lên lầu chín tìm bố mẹ và con gái.
Nhưng Trần Ninh đột nhiên dừng bước.
Tống Sính Đình kinh ngạc mà nhìn anh, vừa muốn hỏi sao vậy.
Nhưng cô còn chưa kịp hỏi thì phát hiện không đúng. Trên hành lang trước mặt xuất hiện một người đàn ông đầu trọc vạm VỠ.
Sau lưng anh ta còn có một đám đàn ông mặc vest giống nhau.
Mấy người đàn ông này một tay giấu sau áo vest. Bộ Vest của họ đều hơi cộm lên, lộ ra đường nét của một con dao.
Mấy người này là sát thủ?
Mặt Tống Sính Đình liền trắng bệch.
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Đừng sợ, nhắm mắt lại, cùng anh đi từ từ về trước.”
Tống Sính Đình nghe thấy lời của Trần Ninh thì tự nhiên thấy an tâm.
Cô nghe theo mà nhắm mắt lại, nắm lấy tà áo của Trần Ninh, cùng anh tiếp tục từ từ đi về trước.
Tên đàn ông đầu trọc không phải là người khác mà chính là trợ thủ đắc lực của La Kim Xướng, Vương Côn.
ề Vương Côn đưa theo đám thuộc hạ tới là muốn lấy đầu của Trần Ninh. Anh ta nheo mắt nhìn Trần Ninh, cười lạnh vẫy tay: “Ra tay, giết anh ta!”
Lập tức hai mươi tên thuộc hạ sau lưng anh ta liền như đám sói mà xông về phía Trần Ninh.
“Vút”
Tên xông lên trên cùng giơ cao con dao trong tay lên, muốn chặt đầu Trần Ninh.
Vụt!
Trần Ninh bước một bước, cây dù đen trong tay giống như cây súng lục, đâm vụt ra.
Chưa đợi dao của đối phương rơi xuống, cây dù liền đâm xuyên cổ họng của đối phương.
“Giết!”
Lại có hai tên xông lên. Trần Ninh bước hai bước, cây dù trong tay lại gõ hai cái lên đầu gối chúng.
Đầu gối chúng liền bị đánh gãy, kêu gào mà ngã xuống đất.
Trần Ninh vẫn ở bên cạnh Tống Sính Đình, cây dù trong tay, đi thong dong giống như đạp thanh bên hò, lại vừa giống như đang tản bộ trong vườn.
Mỗi bước đi của anh đều có một tên kêu thảm mà ngã xuống đất.
Mắt Vương Ngôn trừng lớn, không dám tin mà nhìn một màn trước mặt.
Mấy tên anh ta đưa tới đều là tinh anh của La gia, vậy mà lại không có ai đánh lại được Trần Ninh?
Anh ta đeo nhẫn hỗ lên, gầm lên một tiếng, giống như hỗ ra khỏi hang mà nhào mạnh về phía Trần Ninh.
Trần Ninh đá một cái, chắn động lòng người.
Rằm!
Trần Ninh đá một cái vào lồng ngực của anh ta. Vương Côn trực tiếp bay ra bảy tám mét.
Àm một tiếng, ngã mạnh lên bờ tường bên thang máy.
Sau đó thuận theo bờ tường mà rơi xuống đất. Xương ngực bị gãy mấy khúc.
Anh ta kinh hãi mà nhìn Trần Ninh. Phải biết anh ta đã luyện thái bảo công phu, năng lực phòng ngự vô cùng mạnh.
Bình thường nếu dùng búa sắt nện lên ngực anh ta thì cũng có thể đỡ được.
Nhưng lại bị một cú đá của Trần Ninh làm cho trọng thương.
Vương Côn nhìn Trần Ninh và Tống Sính Đình đang thong dong đến gần. Đỉnh của cây dù đen của Trần Ninh vẫn còn nhỏ những giọt máu tươi. Máu nhỏ lên đất tạo thành những đóa hoa máu.
Anh ta nhìn Trần Ninh đang tiến tới từng bước, nỗi sợ hãi dưới đáy lòng càng lúc càng mãnh liệt, giếng như trơ mắt nhìn thần chết đang đi tới vậy.
Anh ta muốn tránh đi theo bản năng, hận không thể trốn xa một chút, không để Trần Ninh phát hiện ra sự tồn tại của mình.
Có điều Trần Ninh lạnh lùng nhìn vào anh ta.
Da đầu anh ta liền tê rần, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ: Xong rồi, mình sắp chết rồi.
Trần Ninh lạnh lùng mà nhìn vào tên ngồi bên cạnh thang máy, vẻ mặt sợ hãi, lạnh đạm nói: “Làm phiền nhắn thang máy giúp.”
Vương Côn nghe vậy liền ngây người, sau đó liền hoàn hồn lại, cũng không quan tâm tới sự đau đớn vì toàn bộ sương ngực bị gãy, liều mạng mà nhồm dậy, vươn cái tay run rẫy ra nhấn nút thang máy.
Không lâu sau, cửa thang máy từ từ mở ra.
Trần Ninh và Tống Sính Đình đi vòng qua Vương Côn, đi vào thang máy.
Lúc hai người đi qua Vương Côn, thì sự sợ hãi trong mắt anh ta không thấy nữa, thay vào đó là tia do dự.
Quay lưng lại với kẻ địch chính là đại kị. Trần Ninh lại dám lớn mật mà quay lưng lại với anh ta.
Đây là thời cơ tốt nhất để anh ta giết Trần Ninh, có nên liều một phen không?
Liều vậy!
Vương Côn biết nhị công tử tính cách tàn nhẫn. Lần này nếu anh ta không giết được Trần Ninh thì trở về cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Dứt khoát nhân cơ hội Trần Ninh lơ là mà liều một phen!
Anh ta trở tay móc một con dao găm sau lưng ra, đâm mạnh về phía tim của Trần Ninh.
Trần Ninh không thèm quay đầu mà trở tay đâm dù về sau.
Phụt!
Đỉnh dù đâm sâu vào ấn đường của Vương Côn. Người anh ta liền cứng đờ.
Trần Ninh thu cây dù lại. Thi thể của Vương Côn liền ngửa đầu ngã về sau.
Trần Ninh giơ tay ấn thang máy tầng chín, tiếp đó thang máy đóng lại.
Sau khi cửa thang máy từ từ đóng lại, Trần Ninh mới dịu dàng mà nói với Tống Sính Đình vẫn luôn nhắm mắt ở bên cạnh: “Được rồi, có thể mở mắt ra rồi, không sao rồi.”