Chiến Long Vô Song

Chương 569: Nhược Điểm






Kiều An Na cũng ngạc nhiên, nhìn Cơ Thường và Khương Bình, còn có những người đang quỳ ở cổng ở phía xa, cũng như rất đông thuộc hạ của Cơ gia và Khương gia xung quanh.

Cô ta không chịu được nói: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Triệu Anh Minh cũng chịu nhịn được nói: “Đúng vậy, hai lão già Cơ Thường và Khương Bình này sao vậy?”
“Bọn họ đưa nhiều người đến Trung Hải như vậy, một người một đao cũng có thể băm Trần Ninh thành thịt vụn rôi.”
“Sao bây giờ bọn họ không tìm Trần Ninh báo thù, mà lại quỳ ở cổng tiểu khu nhà Trần Ninh?”
Kiều An Na cũng rất khó hiểu!
Cô ta và Triệu Anh Minh đã giết đám người Cơ Thiếu Điển, mượn tay Cơ gia và Khương gia diệt đám người Trần Ninh.

Nhưng khiến cho cô ta không ngờ là Cơ Thường và Khương Bình lại vô dụng đến vậy!
Một lúc sau, cô ta mới chậm rãi nói: “Xem ra vẫn phải tự mình làm.

Dựa vào người khác diệt trừ Trần Ninh thật sự là không đáng tin cậy.”
Khi Triệu Anh Minh nghe được điều này, anh ta lập tức tỏ thái độ nói: “Công chúa điện hạ, đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ giúp công chúa cho đến khi Trần Ninh bị giết, giúp công chúa báo thù cho anh trai và cha công chúa mới thôi.”
Khóe miệng Kiều An Na hơi nhéch lên: “Triệu công tử đừng lo lắng, anh sẽ không giúp tôi vô ích, tôi sẽ khiến cho sự nghiệp mỹ sắc của anh thăng tiến!”
Triệu Anh Minh nghe vậy vẻ mặt chờ mong!
Mặc dù sinh ra trong giới thượng lưu hàng đầu Hoa Hạ, nhưng địa vị trong Triệu gia không cao, hơn nữa còn có một đám anh em hơn mình, nếu không có vận khí thì cả đời đều khó xuất đầu.

Vị vương thất công chúa của Ưng quốc trước mắt này!

Không chỉ có ngoại hình xinh đẹp, dáng người cao gầy mà còn có gia thế và tài sản vô song, nêu cưới được cô ta, anh ta sẽ có thể đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp!
Kiều An Na và xe của họ lặng lẽ đến rồi lặng lẽ rời đi.

Cơ Thường và Khương Bình cúi đầu quỳ trước cửa tiểu khu.

May mắn thay 8 ngàn thuộc hạ mà họ đưa đến lần này, đã phong tỏa khu vực lân cận rồi.

Vì vậy, Cơ Thường và Khương Bình không bị một lượng lớn người qua đường vây quanh, cũng giữ được cho bọn họ chút ít thể diện.

Hai người quỳ gối từ chiều, đến khuya.

Hai ông lão đã quỳ đến mức chân tê dại, ước tính nếu quỳ đến sáng mai thì hai chân sẽ bị hoại tử hoàn toàn vì máu không lưu thông.

Nhưng dù vậy, hai ông lão vẫn bát chấp lời can ngăn của thuộc hạ nghiền răng quỳ trước cửa.

Thiếu soái không nói thả bọn họ đi, bọn họ cũng không dám đứng lên.

12 giờ đêm!
Một thân hình khôi ngô bước tới cùng với hai thuộc hạ của anh.

Hóa ra là Điển Chử!
“Đứng lại, các người là ai?”
Thuộc hạ của Cơ Thường và Khương Bình hét lên.

Điển Chử lạnh lùng nói: “Tôi là đội trưởng đội cảnh vệ của Thiếu soái – Điển Chử, tới đây chuyển lời!”
Mọi người có mặt tại hiện trường đều sững sờ!
Thuộc hạ của Cơ gia và Khương gia lúc này mới biết được Trần Ninh là một Thiếu soái, chẳng trách hai vị gia chủ sợ tới mức không thể không quỳ xuống!
Cơ Thường và Khương Bình nghe nói là đội trưởng cảnh vệ của Thiếu soái, hai người đang thoi thóp, lập tức lấy lại rất nhiều tinh thần.

Hai người cùng ngắng đầu, hưng phấn nhìn Điển Chử.

Cơ Thường run rầy hỏi: “Đội trưởng Điền, Thiếu soái có gì Sai bảo?”
Điển Chử hờ hững nói: “Thiếu soái nói, ngài ấy không tính toán với hai người các vị, các vị có thể về đi, nhưng về sau nhát định phải dạy dỗ tốt con cháu của hai gia tộc các vị, không được làm xằng làm bậy nữa.”
Cơ Thường và Khương Bình như được đại xá, gật đầu như củ tỏi, nói đi nói lại: “Cảm ơn Thiếu soái, cảm ơn Thiếu soái…”
Chẳng máy chốc, hai người được thuộc hạ của mình đỡ dậy.

Bởi vì bọn họ đã quỳ quá lâu, chân tê rần, lúc này chân run lên không đứng vững được, chỉ có thể để cho thuộc hạ đỡ.


Điển Chử lại nói: “Ngoài ra, Thiếu soái còn có chuyện muôn làm rõ với các vị!”
Cơ Thường vội vàng hỏi: “Có chuyện gì, xin đội trưởng Điển nói.”
Điển Chử lạnh lùng nói: “Cơ Thiếu Hạo xuất khẩu cuồng ngôn, ngang ngược vô lễ với Thiếu soái.

Bị chính Thiếu soái đích thân xử chết.”
“Nhưng cái chết của Cơ Thiếu Điển, Khương Thiên Kiều còn có Trọng Lâu không liên quan gì đến Thiếu soái!”
Khi Cơ Thường và Khương Bình nghe thấy vậy, vẻ mặt kinh nghỉ.

Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh, Chiến thần của Hoa Hạ!
Việc Trần Ninh giết những đệ tử của Cơ gia và Khương gia chỉ đơn giản như giết một con gà và một con chó.

Còn nếu Trần Ninh thật sự giết chết Cơ Thiếu Điền, có thể công khai thừa nhận, Cơ gia và Khương gia không dám có ý kiến phản đối.

Tuy nhiên, bây giờ Trần Ninh nói là vấn đề này không liên quan đến anh, vậy thì nại nhân tầm vị(*).

(*) dùng để chỉ ý vị sâu xa, đáng để nghiên cứu cẩn thận, tỉ mỉ Cơ Thường và Khương Bình đều là lão hồ ly, bọn họ lập tức liền phản ứng, có người giết nhóm người Cơ Thiếu Điển, đổ tội cho vị Thiếu soái, muốn dùng họ chống lại vị Thiếu soái này!
Nghĩ đến điều này, cả hai không khỏi hận đến nghiền răng!
Người đứng sau màn xúi giục này không chỉ giết chết đệ tử của hai gia tộc bọn họ, còn muốn dùng bọn họ để phó với Thiếu soái, suýt chút nữa đã bị Thiếu soái tiêu diệt!
Thù này, không đội trời chung!
Cơ Thường và Khương Bình đồng thanh nói: “Thì ra là có người lợi dúng chúng ta, xin báo lại với Thiếu soái.

Hai nhà chúng tôi nhất định sẽ tìm ra người đứng sau, cho hắn nếm mùi sống còn hơn chết Hai ngày tới!
Điển Chử đang điều tra Kiều An Na và Triệu Anh Minh theo lệnh của Trần Ninh.

Và Kiều An Na và Triệu Anh Minh cũng đang lên kế hoạch đối phó như thế nào với Trần Ninh.

Kiều An Na phát hiện thân thủ Trần Ninh rất lợi hại, hơn nữa những thuộc hạ của Trần Ninh đều là cường giả cấp cao nhất.

Nếu muốn mạnh mẽ giết chết Trần Ninh, cũng không dễ dàng như vậy.

Cô ta cũng phát hiện ra là Trần Ninh rất coi trọng tình cảm, và coi trọng gia đình bạn bè xung quanh mình hơn bắt cứ điều gì khác.

Đây là ưu điểm của Trần Ninh, cũng là nhược điểm của Trần Ninh!
Kiều An Na dự định từ hướng này hạ thủ, đối phó Trần Ninh.

Cô ta bảo Triệu Anh Minh đưa người bắt cóc Đồng Kha, cô ta sẽ dùng Đồng Kha để đối phó với Trần Ninh.

Triệu Anh Minh nhịn không được nói: “Đồng Kha chỉ là em vợ của Trần Ninh, chúng ta muốn đối phó Trần Ninh, cũng nên bắt Tống Sính Đình và Tống Thanh Thanh, hoặc là cũng nên bắt cha mẹ vợ của Trần Ninh chứ!”

“Bắt lấy Đồng Kha, có thể khiến cho Trần Ninh cam tâm tình nguyện tới chịu chết sao?”
Kiều An Na khẽ nhếch miệng, cười lạnh nói: “Trần Ninh bảo vệ gia đình rất nghiêm ngặt, cái người gọi là Điển Chử đó, còn có 8 thủ hạ thân thủ cao cường, bảo vệ vợ con của Trần Ninh, cũng như cha mẹ vợ của anh ta cả ngày và đêm.”
“Nếu muốn bắt đám người Tống Sính Đình, cơ hội thành công không cao, nếu thát bại thì chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ.”
“Thay vào đó là Đồng Kha.

Cô ta có quan hệ mật thiết với Trần Ninh, cô ta còn là em vợ của Trần Ninh.”
“Nếu có thể bắt được Đồng Kha, tôi đảm bảo Trần Ninh sẽ ngoan ngoãn tìm cái chết!
Triệu Anh Minh nghe vậy gật đầu: “Vậy được, tôi đi bắt cô tạm Tập đoàn Ninh Đại, bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Đồng Kha một mình ra khỏi thang máy, đi vào bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Đột nhiên, đèn của chiếc xe Bentley màu vàng sâm panh phía trước đột nhiên bật sáng khiến cô khó có thể mở mắt.

Sau đó, hai người đàn ông cao lớn đi vê phía cô.

Một trong những người đàn ông nói: “Đồng tiểu thư, Triệu công tử nhà chúng tôi có lời mời!”
Đèn pha của chiếc Bentley đã được tắt.

Đồng Kha lúc này mới chú ý tới có một thanh niên ngồi ở ghế sau xe Bentley, đang cười tủm tỉm nhìn cô!
Cô kinh nghi cảnh giác nói: “Xin lỗi, tôi không biết Triệu công tử nhà các người, tôi không có hứng thú với lời mời của Triệu công tử.

Tạm biệt.”
Hai người đàn ông cao lớn mỉm cười, một người trong đó nói: “Vậy thật lầy làm tiếc, Đồng tiểu thư, cô cứ tự nhiên!”
Đồng Kha nghe vậy, hơi có chút thở phào nhẹ nhõm, xoay.

người đi về phía chiếc BMW màu trắng bên cạnh cô.

Tuy nhiên, khi quay người lại chưa đi được hai bước.

Sau đầu có gió!
Chỉ trong tích tắc, cô bị một bàn tay đánh vào gáy, hai mắt cô tối sầm trực tiếp hôn mê..