Chiến Long Vô Song

Chương 489: Giới Nghiêm Toàn Thành






Đại Đề như vậy mà bị Trần Ninh một quyền giết chết rồi!
Hai người Uy Liêm và Triệu Bắc Đình, hoảng sợ nhìn Trần Ninh, đều hoảng sợ nhớ lại bị anh ta chỉ phối.

Hai người bọn họ đã không còn đắc ý vênh váo như lúc đầu, mà biến thành vô cùng khiếp sợ, trở nên nghiêm túc hơn.
May rằng, lúc này đại quản gia Trương Đức Kim của Triệu Phiệt, đã dẫn đến một lượng lớn thuộc hạ, vội vã đến tiếp viện.
Trương Đức Kim đến trước mặt Triệu Bắc Đình, lớn tiếng nói: “Đại thiếu gia, tôi được biết Trần Ninh xuất hiện ở sân bay, liền lập tức triệu tập một nghìn thuộc hạ, bây giờ đã giới nghiêm toàn sân bay rồi.

Một nghìn thuộc hạ Triệu Phiệt tỉnh nhuệ, chỉ đợi thiếu gia người sai bảo thôi.”
Triệu Bắc Đình nghe xong vừa lo lại vừa mừng, trong nhà phản ứng cũng thật là nhanh.
Biết được Trần Ninh xuất hiện ở Phụng Thiên, quản gia Trương Đức Kim lại dẫn theo một nghìn thuộc hạ tức tốc đến tiếp viện.
Triệu Bắc Đình phấn chắn lại!
Anh ta cười gằn nhìn Trần Ninh: “Trần Ninh, toàn bộ sân bay đều bị người của Triệu Phiệt bọn tao thiết quân luật rồi, bây giờ ở đây đều là thuộc hạ của bọn tao, lần này mày mọc cánh cũng khó thoát rồi.”
Uy Liêm nhìn thấy xung quanh, khắp mọi nơi đều là người của Triệu Phiệt canh giữ, có thể nói là mười mặt vây quanh Trần Ninh.


Anh ta phấn khích nói: “Triệu công tử, làm không tồi!”
Trần Ninh khóe miệng nhếch lên, nhìn sang Điển Chử ở bên cạnh nói: “Triệu Phiệt thật tài giỏi, còn giới nghiêm được cả sân bay, muốn giết chúng ta, anh nói nên làm thế nào mới được?”
Điển Chử nhếch mép cười nói: “Haha, tôi cảm thấy nên để anh ta mở mang kiến thức, cái gì mới được gọi là giới nghiêm thật sự!”
Trần Ninh gật đầu: “Được, thông báo cho bên phía Phụng Thiên, giới nghiêm toàn thành luôn!”
Điễển Chử nói: “Rõ!”
Điển Chử lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện cho quân khu Phụng Thiên: “Có người mưu tính làm hại thiếu gia của tôi, tôi yêu cầu các anh lập tức giới nghiêm toàn thành.”
Triệu Bắc Đình thấy cảnh này, đều không kìm được mà cười lên, cười mỉa mai nói: “Haha, không có cái bản lĩnh đó, mà lại cứ muốn giả mạo làm ra vẻ.

Bọn chúng lại còn nói, khiến bên quân đội xuất binh, giới nghiêm toàn thành nữa chứ!”
Trương Kim Đức cười nói: “Bọn chúng nói phét cũng không sợ vọt đến lưỡi, giới nghiêm toàn thành, thành phố Phụng Thiên chúng ta bao lâu rồi chưa sảy ra tình hình như vậy rồi?”
Triệu Bắc Đình châm chọc nói: “Bọn chúng nếu như có thể giới nghiêm toàn thành, ta quỳ xuống gọi nó là cha.”
Thật ra, bọn họ không biết được là, lúc này ở bên ngoài sân bay, đã đến một lượng lớn xe quân đội, từng tốp sĩ binh xuống vũ trang đầy đủ, súng vác trên vai, đạn đã lên nòng.
Hóa ral Bên Phụng Thiên từ sớm đã biết hôm nay thiếu soái sẽ đến tham gia lễ mừng thọ của Lộ lão tướng quân, đã sớm có chuẩn bị và nghi thức chào mừng.

Bao gồn hai chiếc máy bay chiêm đấu vừa rồi! Với cả một lượng lớn chiến sĩ quân đội đợi tiếp đón ở sân bay!
Chỉ có điều Trần Ninh sau khi nhìn thấy hai chiếc máy bay chiến đấu hộ tống vừa rồi, lập tức nói Điển Chử gọi điện cho phía Phụng Thiên, yêu cầu rút bỏ những nghi lễ chào mừng.
Hiện nay, bên phía Phụng Thiên biết được, có người làm hại thiếu soái, liền vội vã điều động những đội quân đã chuẩn bị từ trước, với thời gian nhanh nhát để giới nghiêm ở sân bay.
Lối ra ở sân bay!
Đám người Triệu Bắc Đình, Trương Kim Đức và Uy Liêm đang cười nhạo Trần Ninh!
Nhưng mà bỗng nhiên loa sân bay vang lên: “Tất cả nhân viên và hành khách ở sân bay hãy chú ý, sân bay xuất hiện côn đồ, số lượng lớn chiến sĩ quân đội đã đuổi tới, quân đội đang tiếp nhận sân bay, tất cả các lối đi đều trong trạng thái phòng bị, mong mọi người chặt chẽ phối hop…”
Cái gì?
Nhóm người Triệu Bắc Đình sau khi nghe xong đoạn phát thanh vừa rồi, tất cả đều ngẳn người kinh hãi.
Triệu Bắc Đình nồn chồn lo lắng nói: “Đoạn phát thanh vừa rồi là thật sao, chả lẽ nào Trần Ninh còn có đồng bọn, lợi dụng loa phát thanh để cố tình mê hoặc chứ?”
Trương Kim Đức cũng hy vọng đoạn phát trên loa vừa rồi chỉ là giả.
Nhưng vào lúc này, ở phía xa đã xuất hiện số lượng lớn binh sĩ được trang bị vũ khí, các binh sĩ vác súng tự động, nhanh chóng hướng về phía này bao vây lại.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Bắc Đình, Trương Kim Đức, Uy Liêm và cả đám thuộc hạ của Triệu Phiệt đều ngây người ra rồi.

Sắc mặt mọi người đều vô cùng kinh hoàng, không nói nên lời, cảnh này quả thật vô cùng chắn động.

Trần Ninh nói muốn xuất động quân đội, giới nghiêm toàn thành Phụng Thiên, chỉ mới đó vài phút, quân đội liền điều quân tới tiếp quản, bốn phía đều bị giới nghiêm.
Trời ạt!
Phải có thân phận cao và bản lĩnh thông thiên đến thế nào, mới có thể điều động quân đội, khiến cả thành phố Phụng Thiên giới nghiêm lại chứ!
Bọn người Triệu Bắc Đình và Uy Liêm, sắc mặt đều kinh hãi nhìn Trần Ninh.

Anh ấy trong mắt bọn họ, lập tức trở nên thâm sâu không thể lường được.
Hồi hận!
Sợ hãi!
Lo lắng!
Tất cả các loại cảm xúc, đều hiện lên khuôn mặt của mấy người bọn họ.

Nếu như cho bọn họ một cơ hội nữa, đánh chết bọn họ cũng không dám trêu chọc đến Trần Ninh.
Tiếc rằng, bây giờ đã muộn rồi.
Cạch cạch cạch!
Một lượng lớn binh sĩ vai vác súng đều đến rồi, đem đám người Triệu bắc Đình bao vây lại.
Tiếp đó, ánh mắt của đám người Triệu Bắc Đình kinh hãi, một người đàn ông trung niên mặc trên người bộ quần áo tướng quân, dẫn theo một tốp binh sĩ, nhanh chân bước lại.

Triệu Bắc Đình nhận ra người đàn ông trung niên này, chính là chỉ huy quân huy của thành phố Phụng Thiên, thiếu tướng Từ Cường Quân.

Ông ta vội vã lên trước nghênh đón, cười nói: “Từ tướng quân, sao ngài lại ở đây, đã sảy ra chuyện gì rồi sao?”
Ngày thường, Từ Cường Quân cũng có chút quan hệ với Triệu Phiệt, khi gặp nhau đều khách sáo chào hỏi.

Nhưng mà hôm nay, tình huống không khác với ngày thường.
Triệu Bắc Đình chống gậy, còn chưa bước đến trước mặt Từ Cường Quân, liền bị binh sĩ cảnh vệ bân cạnh anh ta, dùng mũi súng gạt anh ta sang một bên: “Lui ra, đừng cản đường!”
Triệu Bắc Đình và Trương Kim Đức đều ngắn người ra, ngày bình thường Từ Cường Quân đối với Triệu Phiệt, đều vô cùng khách khí à, sao hôm nay một chút thể diện cũng không cho chứ?
Đám người Triệu Bắc Đình trong ánh mắt vô cùng kinh hoàng, Từ Cường Quân dẫn theo một nhóm binh sĩ, nhanh chóng đến trước mặt Trần Ninh.
“Nghiêm!”
“Cúi chào!”

Từ Cường Quân cùng với đám binh sĩ của anh ta, còn có cả số lượng lớn binh sĩ đang phụ trách giới nghiêm, đồng loạt đứng nghiêm, giơ tay cúi chào với Trần Ninh, đồng thanh lớn tiếng nói: “Chào thủ trưởng!”
Đùng đoàng!
Từ Cường Quân cùng với binh sĩ lên tiếng chào thủ trưởng, đám người Triệu Bắc Đình nghe thấy, giống như sắm sét giữa trời quang!
Trần Ninh giơ tay lên, đáp lễ lại mọi người, điềm đạm nói: *Các vị vất vả rồi!”
Từ Cường Quân và đám binh sĩ hét: “Không vắt vả!”
Trần Ninh điềm đạm nói: “Vốn dĩ tôi không muốn làm phiền dân, chỉ muốn đơn giản một chút là được, nhưng mà kgi tôi vừa xuống máy bay, thì lại bị số lượng lớn người của Triệu à Phiệt, bọn chúng vừa đòi đánh đòi giết.

Anh đến đúng lúc lắm, giúp tôi xử lý việc này.”
Từ Cường Quân vừa kinh hãi vừa giận dữ, Triệu Phiệt ngày thường ngang ngược thô bạo, bắt nạt già trẻ không nói, lần này dám bắt nạt đến Thiếu soái, xúc phạm người có quyền thế lớn, đúng là không muốn sống nữa.

Anh ta ngoảnh đầu nhìn Triệu Bắc Đình: “Anh lại đây cho tôi.”
Triệu Bắc Đình gượng gạo quay lại, sắc mặt tái nhợt nói: “Từ tướng quân, chuyện này có hiểu lầm, tôi thật sự không biết anh là là vị thủ trưởng nào….2”
“Ngài ấy là Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ, tổng chỉ huy ba mươi vạn tướng sĩ Bắc Cảnh, Trần Ninh!”
Cái gì?
Trần Ninh lại là Thống soái Bắc Cảnh!
Tùm tùm!
Triệu Bắc Đình đứng không vững, lập tức quỳ xuống!
Tùm tùm!
Trương Đức Kim cũng vô cùng hốt hoảng, cũng quỳ xuống theo.
Đến cả Uy Liêm, Vương tử của nước Mĩ, cũng biết đến sự tài giỏi của chiến thần Hoa Hạ, cũng biết rằng anh ta là người tuyệt đối không thể động vào.
Đám người Triệu Bắc Đình, lúc này đều cảm thấy hết hy vọng.
Chọc vào ai không cũng được, lại trêu chọc vào nhân vật lớn như này, quả là thọ tinh công ăn thạch tín mà, chê mạng dài!.