Chiến Long Vô Song

Chương 469: Ai Càng Bá Đạo Hơn






Rất nhanh, Trần Ninh cùng Tống Sính Đình và Tần Triều Ca lên máy bay đi đến nước Z ở Đông Nam Á tham gia buỏi lễ học thuật long trọng tổ chức mỗi năm một lần của Hiệp hội y tế thế giới.

Lần này, ngoài bảo vệ của tập đoàn Ninh Đại ra thì Trần Ninh còn đem theo cả Điền Chử, Bát Hỗ vệ và Cuồng Phong Nộ Lãng để bảo đảm an toàn tuyệt đối cho mọi người.

Rất nhanh, nhóm người Trần Ninh đã thuận lợi đến được thành phố Y của nước Z.

Nhóm người Trần Ninh từ trong sân bay đi ra lập tức đến khách sạn X để nhận phòng.

Trong khi đợi Điền Chử nhận phòng thì Trần Ninh và hai đại mỹ nữ Tống Sính Đình, Tần Triều Ca ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh của khách sạn để nghỉ ngơi.

Lúc này, một nhóm người khác từ bên ngoài đi vào.

Đứng đầu là một người đàn ông châu Âu tóc vàng, có vóc dáng cao lớn và mặc một bộ vest cao cấp được thiết kế riêng.

Phía sau anh ta có một vài vệ sĩ.

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh này vừa mới bước vào đến sảnh khách sạn liền nhận ra Tống Sính Đình và Tần Triều Ca trong khu vực ghế sofa nghỉ ngơi.

Hai mắt anh ta lập tức sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hô lên: “Dzo, vừa mới nói nước Z không có mỹ nữ lập tức đã cho, tôi gặp được hai vị mỹ nữ phương Đông tuyệt sắc rồi.”
Thì ra người đàn ông tóc vàng này tên là William, là một thái tử châu Âu, xuất thân cao quý, vừa giàu có vừa quyền lực.


Sở thích lớn nhất của anh ta là săn lùng các mỹ nhân trên khắp thế giới, mục đích của anh ta là chơi đủ một nghìn mỹ nữ trên cả thế giới này.

Mỗi lần anh ta đến một nước nào, một thành phố nào đều sẽ dụ dỗ, dùng thân phận cao quý, bề ngoài quý tộc và cả tiền tài của anh ta để thu hút, dụ dỗ những mỹ nữ ở khắp mọi nơi cũng anh ta quan hệ.

Anh ta còn bí mật quay lại quá trình quan hệ với người mỹ nữ rồi tung lên mạng.

Anh ta đã thành công ở rất nhiều nơi trên thế giới, dụ dỗ đếm hàng trăm mỹ nữ quan hệ với anh ta, cũng có không ít fan hâm hộ.

Lần này, anh ta đến nước Z khu vực Đông Nam Á này đã hai tuần rồi nhưng không gặp được một người mỹ nữ nào.

Trong lúc đang chán nản không ngờ vừa bước vào sảnh khách sạn liền nhìn thấy Tống Sính Đình và Tần Triều Ca, hai người đẹp phương Đông khiến anh ta phải kinh ngạc.

Anh ta cười tươi nói với thủ hạ ở bên cạnh: “Hắc hắc, trong danh sách săn mỹ nữ của tôi rất nhanh sẽ thêm tên hai vị mỹ nữ kia.”
Mấy người thủ hạ của anh ta đều lộ ra nụ cười đen tối.

Trong mắt bọn họ, câu được những mỹ nhân phương Đông này quá đơn giản, ngay cả hắc nhân địa vị thắp nhất ở phương Tây cũng có thể câu được không ít mỹ nhân phương Đông, chứ đừng nói là người cao quý, hài hước, nhiều tiền như Wiliam.

Chỉ cần Wiliam tùy tiên ngoắc ngón tay là có thể dụ dỗ không ít mỹ nữ phương tây chủ động leo lên giường với anh ta.

Những tên thủ hạ lúc này cười hihi nói: “Wiliam tiên sinh, hai nữ tử kia quả thật rất xinh đẹp, thân hình, mặt mũi, khí chất đều vô cùng tốt, đúng là cực phẩm.”
“Đúng vậy, chúng tôi nhìn cũng đều thích.”
“Wiliam tiên sinh, không biết ngài sau khi câu được, chơi chán hai người bọn họ rồi thì cso thể nhường cho chúng tôi chử chút được không?”
Wiliam cười nói: “Yên tâm, sau khi tôi chơi xong nhất định sẽ cho các người nếm thử hương vị.”
Mấy tên bảo vệ híp mắt cười tươi.

Wiliam dẫn theo vài tên thủ hạ đi đến trước mặt Trần Ninh cùng Tống Sính Đình và Tần Triều Ca, anh ta cười tươi, dùng tiếng anh hỏi: “Hai vị mỹ nữa nước Z, tôi vừa mới vào đến sảnh khách sạn đã bị dung mạo và khí chất của hai vị thu hút rồi, không biết chúng ta có thể làm quen được không?”
Tống Sính Đình khẽ cau mày, bình tĩnh trả lời bằng tiếng Anh: “Xin lỗi, chúng tôi là người Hoa Hạ, hơn nữa chúng tôi không có thói quen tùy tiện kết giao với người lạ.”
William lộ ra vẻ ngạc nhiên, anh ta thông thạo nhiều thứ tiêng, lập tức đổi sang tiếng Trung chuẩn, cười nói: “Hóa ra là mỹ nữ Hoa Hạ, chẳng trách lại xinh đẹp như vậy.”
“Giới thiệu một chút, tôi là Wiliam, thái tử phương Tây.”
“Tôi biết trong khách này ở tầng 9 có một quán rượu không tôi, không biết có thể mời hai vị mữ nữ đây uống một ly không?”
Trong lúc nói Wiliam cố ý như vô ý mà đưa tay lên hất hát mái tóc của mình.

Cố ý khiến cho mọi người chú ý đến chiếc đồng hồ đáng giá trăm nghìn nhân dân tệ trên cổ tay của anh ta.

Người phương Tây da trắng, thái tử, thân hình cao lớn, đẹp trai nhiều tiền.

Wiliam cảm thấy Tống Sính Đình và Tần Triều Ca sẽ không có cách nào từ chối được sức hút của anh ta đâu, nhất định sẽ đồng ý cùng anh ta đi đến quán rượu.

Chỉ cần Tống Sính Đình và Tần Triều Ca đồng ý đi cùng anh ta thì anh ta sẽ có cách đễ đưa bọn họ lên giường.


Nhưng khiến anh ta thất vọng là Tống Sính Đình lạnh nhạt nói: “Không có hứng thú.”
Tần Triều Ca cũng lạnh lùng từ chối: “Tôi cũng không có hứng, anh mời người khác đi.”
Wiliam hai mắt trợn to, anh ta không dám tin dựa vào điêu kiện của anh ta mà lại bị hai nữ nhân phương Tây từ chối.

Dựa theo những kiến thức anh ta biết thì nữ nhân phương Tây rất nhiều người gặp được anh ta thì đều không nhịn được mà muốn trèo lên giường cùng anh ta.

Hôm nay tại sao hai vị mỹ nhân này lại không giống như vậy?
Dè dặt!
Nhất định là cố ý dè dặt, kiềm chế, đây là thói quen của phương Đông mà.

Cho dù nội tâm có thích thú thế nào thì nhất định phải giải bộ từ chối một chút, sau đó mới nửa lui nửa đáp ứng.

Wiliam nhếch miệng cười nói: “Xem ra hai vị tiểu thư đây không có hứng thú uống rượu rồi, vậy không biết hai mỹ nữ đây có hứng thú cùng tôi ra ngoài lái xe đi hóng gió không, chiếc xe ngoài kia chính là xe của tôi.”
Wiliam cười tươi chỉ vào chiếc xe Aston, xe đua cao cấp bên ngoài khách sạn.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Không có hứng thú, mong anh đừng làm phiền chúng tôi nghỉ ngơi.”
Ánh mắt của Wiliam dừng trên người Trần Ninh, cười lạnh nói: “Tôi không có hỏi anh, tôi đang hỏi hai vị mỹ nữ này.”
Trần Ninh mặc nhiên nói: “Tôi biết, nhưng bọn họ không có hứng thú, anh có thê cút rồi.”
Wiliam không vui nói: “Anh là gì của bọn họ, dựa vào đâu mà thay bọn họ quyết định.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Cô ấy là vợ tôi, vị còn lại là bạn tôi, tôi đương nhiên có thể thay bọn họ quyết định.”
Wiliam nhìn Tống Sính Đình, lúc này anh ta mới biết thì ra vị mỹ nữ xinh đẹp động lòng người này là vợ của Trần Ninh.

Sau khi biết quan hệ của Trần Ninh và Tống Sính Đình thì không những không rời đi mà ngược lại còn cố ý nói với Tống Sính Đình: “Mỹ nữ, nếu như em nguyện ý ra ngoài chơi với tôi một ngày, vậy thì chiếc xe đua mười triệu nhân dân tệ kia của tôi sẽ thuộc về em.”
Có tiền sẽ có một tư cách đó chính là khoe khoang.

Ở trước mặt bạn, dụ dỗ người phụ nữ của bạn.

Nếu thành công thì mới gọi là kích thích.

Trần Ninh nhìn bộ dạng đắc ý của Wiliam, bình tĩnh nói: “Cuồng Phong Nộ Lãng.”
Lập tức hai người Cuồng Phong và Nộ Lãng xuất hiện bên cạnh Trần Ninh đồng thanh nói: “Thuộc hạ có mặt.”
Trần Ninh chỉ vào bãi đỗ xe lộ thiên ở trước cửa khách sạn, chỉ vào chiếc xe đua lạnh lùng nói: “Tôi thấy chiếc xe kia không thuận mắt, đập nó đi cho tôi.”
“Rõ thưa thiếu gia.”
Cuỗồng Phong và Nộ Lãng nghe vậy lập tức hành động.

Hai người đi ra bên ngoài, Cuồng Phong dùng chân đạp, trước tiên đạp vỡ hai chiếc đèn xe.

“Trời ơi!
Nhân viên khách sạn, khách hàng, còn có người qua đường thấy vậy đều không nhịn được mà hô lên.


Wiliam càng không dám tin, vội vàng hét lên: “Các người dám đập xe của tôi?”
Bùm bùm!
Nộ Lãng ở bên ngoài từng nhát từng nhát đạp lên trên mái xe khiến chiếc xe lõm xuống từng hồ sâu.

Bùm bùm bùm.

Dưới sự hung dữ đánh đập của Cuồng Phong và Nộ Lãng thì không lâu sau chiếc xe đáng giá hàng mấy chục triệu nhân dân tệ trực tiếp bị đập thành đống sắt vụn.

Hai người đập xong cùng nhau quay lại, cung kính báo với Trần Ninh: “Thiếu gia, chúng tôi đã làm theo sự phân phó của ngài đập nát chiếc xe ngoài kia.”
Trần Ninh cười tươi nói: “Rất tốt.”
Wiliam lúc này mới định thần lại, anh ta phẫn nộ phân phó mấy tên thủ hạ ở phía sau: “Đáng ghét, ra tay cho tao, đưa bọn chúng xuống hoàng tuyền.”
Nhưng mấy tên vệ sĩ không dám động thủ ngược lại còn sợ hãi lùi về phía sau.

Nhảm nhí!
Cuồng Phong và Nộ Lãng chỉ dùng tay chân đã có thể đập chiếc xe ô tô thành đống sắt vụn rồi, bọn họ nào có dũng khí đánh nhau với Cuồng Phong và Nộ Lãng cơ chứ, bây giờ không có lập tức bỏ chạy đã là giỏi lắm rồi.

Wiliam không ngờ vệ sĩ của mình lại vô dụng thế, anh ta tức đến toàn thân run rầy, anh ta chỉ vào Trần Ninh nói: “Tiểu tử, chiếc xe này của tôi lên đến hàng máy chục triệu nhân dân tệ đấy, anh chuẩn bị bồi thường đến tan gia bại sản đi…”
Lời vừa nói xong Trần Ninh liền giơ tay lên tát một cái lên mặt Wiliam.

Một cú tát này khiến cho mặt Wiliam ửng đỏ, răng cũng bị gãy mắt mấy cái, anh ta kêu lên thảm thiết.

Trần Ninh hừ lạnh nói: “E là khiến anh thất vọng rồi, chỉ có một chiếc xe đua, tôi vẫn có khả năng để đền.”
Trần Ninh nói xong lấy ra một tắm thẻ đen, nhàn nhạt nói: “Đi quẹt cho hắn ta 1010 vạn.”
4 vạn bồi thường cho xe của hắn ta, còn 10 vạn kia cho hắn ta làm lại răng.”
Wiliam nhìn tâm thẻ đen trong tay Trân Ninh, mắt trợn tròn.

Những vị nhân viên khách sạn đứng xung quanh, còn có cả khách hàng dần dần hiểu ra, náo cả nửa ngày thì ra vị tiên sinh đến từ Hoa Hạ này mới thật sự là người có tiền.

Tống Sính Đình khóc không ra khóc, cười không ra cười nhìn Trần Ninh.

Tần Triều Ca cảm thán nhìn Trần Ninh, trong lòng cô không nhịn được mà nghĩ: Bá đạo, Trần tiên sinh thật là quá bá đạo..