Chiến Long Vô Song

Chương 454: Tham Lang Phá Quân Thất Sát






Trần Ninh nghĩ rằng Lý Phiệt sẽ sớm ngóc đầu trở lại!
Nhưng điều mà anh không ngờ là trong hai ngày sau, Lý Phiệt ở phía bắc vẫn gió yên bề lặng.

Lý Phiệt lại không lập tức ngóc đầu, cũng không trả lại 300 tỷ nhân dân tệ theo yêu cầu của Trần Ninh, và Lý Thủ Nhân cũng không đến xin lỗi.

Hôm đó ngược lại lại có ba vị khách bất ngờ đến nhà Trần Ninh.

Ba vị khách không mời này đều mặc quân phục rằn ri bình thường, nếu không biết chắc chắn sẽ nhầm họ với những người lính bình thường.

Nhưng trên thực tế, ba người này đều có lai lịch khủng bó.

Đó là ba thiếu tướng của quân đội phương Bắc, ba đại hỗ tướng dưới sự chỉ huy của Thiếu soái bắc cảnh: Tham Lang, Phá Quân và Thát sát.

Tham Lang là một đại hán cao to vạm vỡ.

Phá Quân là thì cao lớn sừng sững như tòa tháp sắt.

Còn Thất Sát thì mảnh mai và sắc bén.


Khi Trần Ninh trở về nhà, bước vào phòng khách, thấy cha mẹ vợ đang tiếp đãi ba người Tham Lang thì có chút choáng váng.

Mã Hiểu Lệ cười nói: “Trần Ninh, ba bạn chiến đấu tới thăm con này.”
Tham Lang, Phá Quân và Thất Sát nhìn thấy Trần Ninh liền nhanh chóng đứng lên, động tác nhanh gọn chào lễ: “Xin chào Trưởng quan!”
Trần Ninh tức giận nói: “Sao ba người lại đều tới đây, tại sao Điển Chử không nói trước với tôi?”
Tham Lang cười nói: “Báo cáo, hôm nay là sinh nhật lần thứ 28 của anh, trưởng quan.

Tôi đã nói với Điển Chử đừng nói với trưởng quan anh.

Chúng tôi muốn cho anh một bắt ngờ.”
Trần Ninh lại choáng váng khi nghe vậy!
Trên thực tế, bản thân anh đã quên mắt ngày sinh của mình.

Anh đã không tổ chức sinh nhật của mình kể từ khi mẹ anh qua đời.

Ba hỗ tướng đắc lực đặc biệt từ xa xôi đến đây để mừng sinh nhật anh khiến anh không khỏi xúc động.

Tuy nhiên, vẻ mặt anh lại bình tĩnh, anh khiển trách: “Cái gì mà trưởng quan? Đây không phải là quân đội, các anh có thể gọi tôi là Trần Ninh hoặc Trần tiên sinh.”
Mấy người Tham Lang cùng nói: “Được!”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ lúc này mới vỡ lẽ.

Hóa ra hôm nay là sinh nhật của Trần Ninh.

Họ vốn muốn mua chút gì đó để làm một bữa tối thịnh soạn mừng sinh nhật Trần Ninh, cũng coi như là chiêu đãi máy đồng đội của Trần Ninh.

Tuy nhiên, Tham Lang lại cười nói: “Bác trai bác gái, thật ra lần này không chỉ có ba người chúng cháu tới đây để chúc mừng sinh nhật của trưởng quan Trần, mà còn có một nhóm đông đảo các đồng chí trong quân nữa, chúng cháu chỉ là những người đại diện.


Phá Quân cũng cười nói: “Đúng vậy, bởi vì có rất nhiều đồng đội, cho nên nhóm chúng cháu đã bàn bạc từ sớm.

Chúng cháu đã tự mình tìm một chỗ cho Trần trưởng quan tổ chức sinh nhật, có thể coi như là một cuộc tụ tập của các đồng đội.”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ mơ hồ nhớ rằng Trần Ninh từng nói rằng khi còn là một quân nhân, anh ấy là một trung đội trưởng.

Một trung đội trưởng chắc sẽ có hàng chục cấp dưới!
Nếu tất cả cấp dưới từ khi Trần Ninh còn là trung đội trưởng đó đến chúc mừng sinh nhật Trần Ninh, thì nhà bọn họ thật sự không thể chứa nhiều khách như vậy.

Ngoài ra, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cũng nhận thấy rằng những người lính trong quân Tham Lang này rõ ràng là muốn tổ chức sinh nhật cho Trần Ninh bằng một cuộc tụ họp của các chiến hữu.

Vì vậy, Tống Trọng Bân cười nói: “Vậy được, hôm nay Trần Ninh con hãy cùng chiến hữu cũ của mình cùng nhau tụ tập đi!”
Mã Hiểu Lệ cũng nói: “Đúng vậy, những chiến hữu này từ xa tới tổ chức sinh nhật cho con, đừng để mọi người thất vọng.”

Trần Ninh nở nụ cười: “Được, vậy con hôm nay sẽ không ở nhà ăn cơm, cha mẹ buổi chiều không cần chờ con về ăn cơm.”
Trần Ninh và Tham Lang, Phá Quân, Thất Sát đi ra ngoài, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ đã đợi từ lâu trên một vài chiếc xe jeep màu đen.

Ngay sau đó, mấy người Tham Lang và Trần Ninh đến một căn cứ quân sự bí mật ở thành phố Trung Hải.

Đây là căn cứ quân sự bí mật giam giữ Lý Tử Minh và Lý Tử Dương, điều này khiến Trần Ninh có chút không biết nên cười hay nên khóc.

Vương Đạo Phương đã ra lệnh cho người của mình chuẩn bị một trăm bàn tiệc, cùng một nhóm binh lính tinh nhuệ của quân khu thành phố Trung Hải đã đợi rất lâu.

Vương Đạo Phương dẫn theo một nhóm binh lính đến chào Trần Ninh và những người khác.

Vương Đạo Phương hưng phấn nói: “Thiếu soái, ba vị tướng quân mời mau vào trong.”
Trần Ninh khẽ gật đầu: “Xin mời!”
Mọi người vào bên trong căn cứ quân sự bí mật, trong nhà ăn đã sớm chuẩn bị sẵn một trăm bàn tiệc.

Các món ăn đều là những món ăn dân dã như thịt ba chỉ om sấu, rượu cần là loại rượu đặc biệt trong quân đội.

Trần Ninh và mấy người Tham Lang, Phá Quân, Thất Sát, Điển Chử, Đồng Thiên Bảo, Bát Hổ Vệ và Vương Đạo Phương cùng một nhóm binh lính từ quân khu thành phố Trung Hải đều thi nhau ngồi xuống.

Tham Lang cười nói: “Thiếu soái, vốn dĩ sinh nhật của anh nên được tổ chức ở khách sạn mới là tốt nhất.”
“Nhưng tôi cho rằng chúng ta là những người lính tại ngũ.

Nếu mọi người ra vào các khách sạn cao cấp uống rượu ăn mừng thì có thể gây ảnh hưởng không tốt”.

“Sau khi thảo luận với tướng quuan Vương Đạo Phương và những người khác, tôi quyết định tổ chức yến tiệc tại căn cứ quân sự bí mật này.”
“Các chiến sĩ trong quân đội chúng tôi sẽ dùng cách của các quân nhân của chúng tôi tổ chức sinh nhật cho anh không quá phô trương.”
Trần Ninh cười nói: “Sao lại tổ chức sinh nhật cho tôi? Rõ ràng là các anh nghiện rượu.

Cùng nhau tìm cớ uống rượu.”
Mọi người đều không nhịn được cười sau khi nghe lời nói đùa của thiếu soái.

Vương Đạo Phương là người đầu tiên nâng ly rượu chúc mừng Trần Ninh: “Thiếu soái nói đúng.

Đám đàn ông thô bỉ chúng ta không cần nói những lời hoa mỹ.

Chúc thiếu soái sinh nhật vui vẻ.

Ly rượu tôi kính thiếu soái.



Không chịu thua kém, mấy người Tham Lang, Phá Quân, Thất Sát cũng lần lượt nâng ly chúc mừng Trần Ninh.

Trần Ninh nâng ly rượu lên nói lớn: “Gửi tất cả các chiến sĩ và anh em, và cả những người anh em của quân đội Trung Quốc đã hy sinh trong những trận chiến đẫm máu của chúng ta.”
Trần Ninh nói xong liền rưới một nửa rượu trong ly xuống đất, coi như là mời anh em dưới Hoàng Tuyền, sau đó ngẳắng đầu uống cạn rượu trong ly.

Khi Vương Đạo Phương và các sĩ quan khác nhìn thấy điều này, họ làm theo Trần Ninh, cùng nhau nói: “Kính thiếu soái, kính những đồng đội đã hy sinh.”
Lúc này, đại tiệc mới chính thức được bắt đầu.

Mọi người ăn thịt uống rượu, cùng nhau nâng ly uống cạn, khí thế hào hùng lạ thường.

Trần Ninh uống rượu rất tốt, không cần biết đối thủ là tướng hay binh, chỉ cần nâng cốc, anh sẽ uống cùng tất cả.

Thật vinh hạnh khi một số hạ sĩ quan cấp trung và cấp thấp được nâng cốc uống rượu với thiếu soái bắc Cảnh, Chiến thần Trung Quố!
c Bên trong căn cứ quân sự bí mật!
Trần Ninh và những người lính đang uống rượu ăn mừng!
Đột nhiên, vài con chó quân đội ở cổng căn cứ quân sự sủa vang.

Cùng lúc đó, một đội trưởng binh lính đang làm nhiệm vụ vội vàng chạy tới, lớn tiếng nói với Trần Ninh và Vương Đạo Phương: “Báo cáo thủ trưởng, báo cáo Vương tướng quân!”
“Bên ngoài căn cứ quân sự bí mật của chúng ta đang có khoảng hơn hai trăm phương tiện và hàng ngàn người tụ tập ở của.”
Vương Đạo Phương nghe xong vô cùng kinh ngạc nói: “Này, chúng ta còn chưa công khai với bên ngoài, sao lại có nhiều người đến chúc mừng sinh nhật thiếu soái như vậy?”
Đội trưởng làm nhiệm vụ nói: “Báo cáo, những người bên ngoài hình như không đến đây để tổ chức sinh nhật cho thủ trưởng.”
“Tất cả họ đều mang theo vũ khí, đằng đằng sát khí.”
“Kẻ cầm đầu tự xưng là Lý Thủ Nhân, đương gia của Lý Tộc, kêu thủ trưởng Trần ra mặt chịu chết, thậm chí còn đe dọa sẽ giết tất cả chúng ta ở đây!”
Trần Ninh cười nói: “Ò, hóa ra là Lý Thủ Nhân đến rồi!”
Vương Đạo Phương tức giận nói: “Người của Lý Phiệt thật sự là không biết sống chết.

Lần này tôi phải dạy cho bọn họ một bài học sâu sắc.”
Tham Lang, Phá quân, Thất Sát, sau khi biết được toàn bộ câu chuyện thì càng thêm tức giận.

Tham Lang lớn tiếng nói: “Thiếu soái, Lý Phiệt thật là kiêu ngạo, dám ở trước mặt anh làm loạn.”
Phá Quân và Thát Sát cũng nói: “Thiếu soái, chúng ta hãy cùng ra ngoài xem Lý Phiệt tìm chết như thế nào!”
Trần Ninh khẽ cười: “Được rồi, chúng ta đi ra ngoài xem một chút!”.