Chiến Long Vô Song

Chương 438: Lý Phiệt






Chẳng bao lâu sau, Điển Chử đã điều tra ra chuyện 300 tỷ nhân dân tệ mà Trần gia quyên góp đã bị tên lưu manh nào đó lừa hết dẫn đến việc thị tôn thành phó Tây Kinh Phan Gia Hào quá xấu hổ nhảy lầu tự tử.

Điển Chử đến bẩm báo với Trần Ninh: “Thiếu gia, tôi đã điều tra ra chuyện này là do nhà họ Lý ở phương bắc làm.”
“Lý Tử Dương, con trai thứ ba của Lý gia ở phía Bắc đã lợi dụng sơ hở trong hợp đồng và chơi chữ để lừa Phan Gia Hào số tiền 300 tỷ quyên góp.”
“Vì Phan Gia Hào không lấy lại được 300 tỷ tiền quỹ mà cũng không thể làm gì Lý gia nên mới cảm thấy xấu hỗ với thiếu gia, cuối cùng nhảy lầu tự sát.”
Lý gia ở phía Bắ!
cTrần Ninh cau mày khi nghe thấy vậy!
Bởi vì họ Lý ở phương bắc là một trong tám đại gia tộc ở Trung Quốc, gọi là Lý Phiệt, có địa vị phi thường.

Trong Lý Phiệt có rất nhiều nhân tài và vô số kẻ mạnh.

Con cái và đệ tử của gia tộc họ Lý sống rải rác khắp nơi trên đất nước, có những người thuộc mọi tầng lớp, kể cả kinh doanh, chính trị và quân sự hai giới hắc bạch.

Ngay cả trên phạm vi toàn cầu, Lý gia cũng có ảnh hưởng không hề nhẹ.

Tập đoàn Lý Phiệt thống trị hơn 70% thị trường dược phẩm của Trung Quốc.

Cho dù đó là nghiên cứu các loại thuốc khác nhau, hoặc sản xuất hay bán thuốc thì cũng đều là thị trường độc quyền của họ.

Có thể nói, trong số 100 loại thuốc phổ biến trên thị trường Trung Quốc thì có đến 70 loại có liên quan đến Lý gia.


Lý Phiệt chiếm ưu thề tuyệt đối trên thị trường dược phẩm.

Trần Ninh không ngờ rằng chính là một thành viên của Lý Phiệt đã lừa đảo lấy đi 300 tỷ do Trần gia quyên góp và ép chết Phan Gia Hào.

Trần Ninh trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Người khác sợ Lý Phiệt để bọn họ tự do làm theo ý mình, nhưng tôi nhất định không bỏ qua cho họ.”
“Đối với vấn đề này, Lý Phiệt bắt buộc phải trả giá cho hành vi của họ!”
Điển Chử hỏi: “Thiếu gia, hay là anh dựa vào thân phận thiếu soái Bắc cảnh thông báo Lý Phiệt trả lại tiền?”
Trần Ninh lắc đầu: “Số tiền này rất lớn.

Cho dù tôi nhân danh thiếu soái yêu cầu, phỏng chừng bọn họ cũng không nguyện ý nhả ra món hời lớn thế này.”
“Hơn nữa cho dù số tiền này là tiền cha tôi kiếm cả đời, nhưng § bây giò tôi đã là một thiếu soái, nếu ai không rõ tình tiết nghe nói tôi có 300 tỷ thì nói không chừng sẽ nghĩ rằng só tiền này là do hồi lộ mà có, ảnh hưởng sẽ không tốt.”
Điển Chử cau mày, không nhịn được hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Chuyện dạy dỗ Lý Phiệt này trước tiên không cần lo lắng, tôi sẽ lại phải đi phương Tây một chuyến.”
“Một là tôi sẽ chuyển cơ sở nghiên cứu thuốc chuyên nghiên cứu thuốc đặc trị ung thư gan ở miền Tây về Trung Hải.

Khi thuốc đặc trị ung thư gan có mặt trên thị trường sẽ đỡ vắt vả, không phải đi tới đi lui.”
“Thứ hai, Phan Gia Hào từng là nhân viên dân sự cấp dưới của tôi.

Lần này ông ấy chết là vì giúp tôi lập quỹ từ thiện.

Tôi phải đến dự đám tang của ông ấy.”
Điễn Chử hỏi: “Thiếu gia, anh chuẩn bị khi nào thì rời đi?”
Trần Ninh nói, “Anh giúp tôi sắp xếp một chiếc chuyên cơ, một giờ sau xuất phát.”
Điển Chử nói: “Vâng!”
Trần Ninh chào người nhà rồi đưa Điển Chử và Bát Hồ Vệ lên một chiếc chuyên cơ đi về phía Tây một lần nữa ngay ngày hôm đó.

Sau khi đến Tây Kinh, Trần Ninh và đoàn tùy tùng đến thẳng đám tang của Phan Gia Hào, vô cùng đau buồn dự tang lễ của Phan Gia Hào.

Phan Gia Hào nhảy lầu tự sát, điều này có phần đáng hỗ thẹn.

Hơn nữa vụ tự sát của Phan Gia Hào lại có liên quan đến Lý Phiệt.

Vì vậy, không có nhiều chức sắc đến dự đám tang của Phan Gia Hào nên đám tang có hơi vắng vẻ.

Sau khi Trần Ninh thắp cho Phan Gia Hào một nén hương, anh an ủi vợ của Phan Gia Hào là Hà Thúy Lan: “Xin hãy bớt đau buồn.”
Hà Thúy Lan đỏ hoe mắt lấy ra một bức thư tuyệt mệnh đưa cho Trần Ninh, khóc nói: “Trần tiên sinh, bức thư tuyệt mệnh này là do chồng tôi để lại.

Nội dung bức thư tuyệt mệnh này có liên quan đến anh, vì vậy anh có thể tự mình đọc.


Trần Ninh cầm lấy thư tuyệt mệnh, đọc lướt qua.


Trong bức thư tuyệt mệnh, ngoài việc dặn dò vợ chăm sóc người nhà và các con, còn có một đoạn Phan Gia Hào đề cập đến Trần Ninh: Tôi đã bị Lý Tử Dương lừa đảo 300 tỷ của Trần tiên sinh.

Tôi rất xáu hỗ với Trần tiên sinh.

Trần tiên sinh, sau khi tôi chết nếu anh có thể đòi Lý gia số tiền quyên góp 300 tỷ đó.

Vậy thì tôi có thể chết nhắm mắt rồi.

Hà Thúy Lan vừa khóc vừa nói với Trần Ninh: “Trần tiên sinh, chồng tôi chết rất thê thảm, anh nhất định phải giúp gia đình – chúng tôi đòi lại công bằng.”
Trần Ninh gật đầu hứa: “Chị dâu bà yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến kẻ dối trá phải trả giá, tôi nhát định sẽ đòi lại công bằng cho Phan tiên sinh.”
Sau khi rời tang lễ, Trần Ninh cảm thấy khá nặng nề.

Buổi chiều, theo lịch trình, anh đến Viện nghiên cứu thuốc Hy Vọng ở ngoại ô thành phố Tây Kinh.

Viện nghiên cứu này luôn được Trần gia cấp vốn để hỗ trợ nghiên cứu thuốc đặc trị ung thư gan.

“Thanh Ninh” mà viện tập trung nghiên cứu ra cũng là một công trình quan trọng do Trần Hùng đầu tư trong suốt cuộc đời của ông.

Người quản lý thực sự của Viện nghiên cứu thuốc Hi vọng, người phụ trách thuốc đặc trị ung thư gan Thanh Ninh tên là Tần Triều Ca.

Lúc này!
Tại Viện nghiên cứu Hy Vọng, phòng tiếp tân.

Tần Triều Ca lạnh lùng nhìn một người đàn ông mặc âu phục trắng, đeo kính vàng, lạnh lùng nói: “Lý Tử Dương, tôi đã nói với anh rất rõ ràng, thuốc trị ung thư gan Thanh Ninh vẫn luôn là do nhà họ Trần phát triển ra.”
“Nếu anh muốn mua lại dự án này, chỉ cần nói chuyện với ông chủ hiện tại của chúng tôi là Trần Ninh.

Anh có nói với tôi cũng vô dụng.”
Phía sau Lý Tử Dương còn có chục vệ sĩ mặc vest hung hăng như sát thần đang đứng.

Một trong những người đàn ông mặt sẹo giơ ngón tay về phía Tần Triều Ca giận dữ, hung hăng chửi bới: “Cô gái hôi hám, tam thiếu gia nhà chúng tôi muốn thu mua dự án của cô, chúng tôi đích thân đến nói chuyện với cô là đã cho cô mặt mũi rồi.

Cô không muốn mặt mũi hay sao!”
Lý Tử Dương cười ngăn lại nói: “Lão Đao, tôi chưa nói với các anh sao?”
“Đối xử nhẹ nhàng với phụ nữ chút, nhất là với mỹ nhân như Tần tiểu thư thì lại càng phải dịu dàng.”
Người đàn ông mặt sẹo được gọi là Lão Đao cung kính nói: “Vâng, tam thiếu.”
Lý Tử Dương quay đầu nhìn Tần Triều Ca cười nói: “Tần tiểu thư, chỉ cần cô dẫn đầu nhóm nghiên cứu của mình nhảy sang bên chúng tôi nghiên cứu thuốc đặc trị ung thư gan cho chúng tôi, tôi sẽ cho cô một tỷ!”
“Và tôi hứa với cô rằng nếu cô sang bên Lý gia chúng tôi nghiên cứu những tác dụng đặc biệt của thuốc trị bệnh ung thư gan thì ông chủ Trần Ninh của các cô cũng sẽ không dám đến tìm cô làm phiền.”
Tần Triều Ca lạnh lùng nói: “Lý Tử Dương, anh đã tìm nhầm người rồi.

Nhà họ Trần luôn chu cắp tiền để hỗ trợ nghiên cứu của đội tôi.”
“Trừ khi Trần gia đồng ý bán dự án cho Lý Phiệt nhà anh nếu không tôi và nhóm của tôi sẽ không làm chuyện bán chủ cầu vinh đó.”
Lý Tử Dương mỉm cười khi nghe vậy, tràn đầy tự tin nói: “Từ trước đến nay chưa có ai có thể từ chối những điều khoản mà tôi đưa ra, Tần tiểu thư cô cũng không thể từ chối.”

Tần Triều Ca nhướng mày nói: “Nếu tôi từ chối thì sao?”
Lý Tử Dương nghe xong, khóe miệng hơi nhéch lên, lộ ra một tia giễu cọt, sau đó xoay người đếm đám thuộc hạ của Lão Đao, cuối cùng đếm được 12 người.

Hắn ta cười lạnh nói với Tần Triều Ca: “Nếu cô từ chối, bây giờ cô sẽ bị 12 người đàn ông lần lượt cưỡng bức, hơn nữa toàn bộ quá trình sẽ bị quay lại.

Sau đó tôi sẽ gửi cho người thân và bạn bè của cô.”
Vẻ mặt của Tần Triều Ca biến sắc sau khi nghe thấy vậy.

Lý Tử Dương hút một hơi thuốc và phun khói thuốc lên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Triều Ca.

Hắn ta cười xấu xa: “Còn nữa, tôi sẽ bôi axit sunfuric vào mặt cô.

Để cô từ một cô gái xinh đẹp trở thành yêu quái xấu xí!”
Trong mắt Tần Triều Ca hiện lên một tia kinh hãi, cả người run lên: “Đồ ác quỷ!”
Lý Tử Dương cười nói: “Cám ơn cô đã khen!”
ì: Hắn ta nói xong thì ném bản hợp đồng đến trước mặt Tần Triều Ca rồi cười nói: “Nếu không muốn lần lượt bị 12 người đàn ông này cưỡng bức, cũng không muốn bị hủy nhan sác vậy thì ký vào hợp đồng này đi! “
Sắc mặt Tần Triều Ca tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Đúng lúc này, cửa phòng họp bị đá mở tung ra.

Một người đàn ông có vóc dáng cao lớn và đôi mắt sáng như ngôi sao, sải bước cùng một nhóm đàn ông đi vào.

Người đàn ông này chính là Trần Ninh.

Lý Tử Dương, Tần Triều Ca và những người khác kinh ngạc nhìn vị khách không mời mà đến Trần Ninh.

Lý Tử Dương là người đầu tiên có phản ứng, tức giận nói: “Mẹ kiếp anh là ai, ai cho anh xông vào?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi tên là Trần Ninh, là ông chủ của viện nghiên cứu này.”
“Lý Tử Dương, anh là người đáng chết nhất mà tôi từng thấy!”
Ông chủ?
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Triều Ca lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng lại lập tức trầm xuống.

Cho dù ông chủ Trần Ninh có đến thì anh vẫn không thể chọc tức Lý Tử Dương!
Phải biết rằng Lý Tử Dương là tam thiếu gia của Lý Phiệt, là Lý Phiệt rất mạnh ở Trung Quốc, ai có thể đầu lại nồi!.