Chiến Long Vô Song

Chương 428: Trận Chiến Danh Dự






Khi Phó Hải Long nghe thấy những lời của Trần Ninh, ông ta không thẻ không mở to mắt!
Ông ta lập tức không nhịn được cười: “Ha ha, tên nhóc cậu uống bao nhiêu rượu giả rồi, say thành ra cái dạng này!”
“Người đâu, bắt tên nhóc này về!”
Mệnh lệnh của Phó Hải Long được đưa ra, những tên thủ hạ như lang như hổ xung quanh ông ta lập tức chuẩn bị tiến lên bắt lấy Trần Ninh.

Tuy nhiên, đúng lúc này, tám người đàn ông cao lớn mặc vest đột nhiên xuất hiện xung quanh Trần Ninh, tất cả đều bảo vệ xung quanh Trần Ninh và cùng nhau hét lên: “Ai dám lộn xộn!”
Tám người này không phải người khác, mà chính là Bát Hồ Vệ.

Phó Hải Long thấy vậy liền cười lạnh: “Ò, vẫn còn một lũ chó sao, chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy, bắt hết lại.”
“Tuân lệnh!”
Người của Phó Hải Long không chút do dự tiến về phía Trần Ninh, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ, muốn sử dụng nắm đấm bắt giữ Trần Ninh và những người khác.

Khóe miệng Trần Ninh khẽ nhéch lên: “Điển Chử, những người này là thị vệ của Triệu tướng quân.

Anh thử đấu với bọn họ xem sao.”
Sau khi Điển Chử và Bát Hỗ Vệ nghe Trần Ninh nói vậy thì ngay lập tức sáng mắt lên, trên khuôn mặt đầy vẻ háo hức.

Không đời nào!
Trần Ninh đã lập được nhiều thành tích ở Bắc Cảnh và được mệnh danh là Chiến thần.

Nhưng không phải ai cũng phục tùng, trong số đó, người không phục chuyện Trần Ninh được mệnh danh là Chiến thần chính là tổng tư lệnh phía Tây Triệu Nhược Long.

Triệu Nhược Long đã hơn một lần bày tỏ sự không hài lòng của mình với Trần Ninh trước mặt mọi người, nói rằng ông ta nếu có cơ hội thì sẽ thi đấu với Trần Ninh để xem ai mới là Chiến thần thực sự ở Trung Quốc.


Trần Ninh chưa bao giờ chính thức trả lời những nhận xét của Triệu Nhược Long!
Một số người suy đoán rằng thiếu soái là người một lòng cống hiền cho nhân dân và không tranh giành danh tiếng.

Có người cho rằng thiếu soái khinh thường không muốn giao đấu với Triệu Nhược Long!
Không cần biết lý do thực sự là gì, nhiều người trong quân đội biết rằng Triệu Nhược Long ở phía tây không phục Trần Ninh ở phía bắc.

Điển Chử và Bát Hỗ Vệ chắc chắn là nhóm người ngưỡng mộ Trần Ninh nhất trong Quân đội phương Bắc.

Trần Ninh không khác gì một vị thần tồn tại trong lòng họ!
Những vệ binh này luôn sẵn sàng hy sinh tính mạng để bảo vệ thủ trưởng.

Trong mắt họ, Trần Ninh là đức tin, là vị thần của họ, vì vậy họ tuyệt đối không khoan dung với những lời xúc phạm.

Trần Ninh không quan tâm đến những nhận xét của Triệu Nhược Long ở phương Tây, nhưng họ lại quan tâm.

Họ luôn muốn cạnh tranh với Quân đội phía Tây, nhưng tiếc rằng chưa bao giờ có cơ hội.

Không ngờ hôm nay bọn họ lại đụng phải thị vệ của Triệu Nhược Long tới gây sự, thiếu soái cũng hạ lệnh cho bọn họ đấu với thị vệ của Triệu Nhược Long, đây là niềm vui không gì bằng!
Dù là Điển Chử hay Bát Hổ Vệ lúc này đều tràn đầy tinh thần chiến đấu và thề sẽ dạy dỗ đám người Phó Hải Long.

Trong mắt họ, đây không phải là một cuộc thi đấu tầm thường.

Đây là trận chiến vì danh dự giữa quân đội phương Tây và quân đội phương Bắ!
c 30 thuộc hạ của Phó Hải Long nào có thể biết rằng những kẻ trước mặt này là “kẻ thù truyền kiếp” của họ?
Họ chỉ coi Điển Chử và những người khác là những vệ sĩ bình thường, từng tên đều cười ha ha không coi là chuyện lớn gì.

Đang chuẩn bị ra tay hạ gục Điển Chử và những người khá!
c “Ha ha, máy vệ sĩ nhỏ bé mà dám ở trước mặt chúng tôi quát mắng, thật sự là liều lĩnh.”
“Đúng vậy, các anh em hạ thủ nhẹ chút, đừng giết họ.”
“He he, đám vệ sĩ rác rưởi đối diện, quỳ xuống đi!”
Khóe miệng Phó Hải Long nhếch lên, ông ta nhìn ba mươi người của mình lao về phía Trần Ninh và những người khác.

Bát Hỗổ Vệ không sợ hãi và hoảng hốt như ông ta nghĩ mà sải bước tiến lên nghênh đón.

Phó Hải Long không khỏi thốt lên ngạc nhiên!
Ngay lập tức, Bát Hỗ Vệ và 30 thủ hạ trong đội của ông ta đã chạm mặt nhau.

Ngay khi hai bên tiếp xúc, thủ hạ của ông ta lập tức bị phản đòn, trực tiếp bị Bát Hỗ Vệ địch lại tám người.

Hả?
Đôi mắt Phó Hải Long đột nhiên mở to, vẻ khinh bỉ trên mặt ông ta lập tức biến mắt, thay vào đó là một nét mặt kinh ngạc.

Tám vệ sĩ của Trần Ninh đã hạ gục tám thủ hạ của ông ta ngay khi vừa chạm mặt nhau!
Trời ơi!
Mẹ kiếp tình hình gì vậy?
Phải biết rằng các thành viên trong đội của ông ta đều là cận vệ của tướng Triệu Nhược Long, Tư lệnh quân đội biên giới phía Tây, cũng đều là những người ưu tú được quân đội biên giới phía Tây tuyển chọn.

Tại sao trước mặt Trần Ninh lại bị đánh bại chỉ trong một chiêu như vậy?

Những thuộc hạ còn lại của Phó Hải Long cũng kêu lên: “Chết tiệt, cứng rắn lên một chút!”
“Các huynh đệ đừng bát cần, những người này thật hung dữ!”
“Không cần phải nhẹ tay, các huynh đệ hãy dùng hết sức để dạy dỗ những tên khốn kiếp này, đừng làm mắt mặt quân đội phía Tây chúng ta!”
Sau khi bị đánh gục bởi Bát Hỗ Vệ, những người còn trong quân đội phía Tây trở nên thông minh.

Tất cả đều thể hiện đúng năng lực của mình và chiến đấu quyết liệt với Bát Hỗ Vệ.

Nhưng mà, cho dù dùng hết kỹ năng, bọn họ vẫn không đủ tầm trước mặt Bát Hỗ Vệ, không ngừng có mấy người bị đánh ngã…
Phó Hải Long mở to hai mắt, vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Các người dám đả thương thủ hạ của tôi, tôi sẽ giết các người!”
Vừa nói, ông ta vừa đưa tay lấy khẩu súng lục ở thắt lưng!
Tuy nhiên, vào lúc này, một bóng người vụt qua trước mặt ông ta, Điển Chử đã xuất hiện.

Điễn Chử nắm trong tay khẩu súng của Phó Hải Long, nheo mắt cười khinh bỉ nói: “Có súng thì không thể thua sao!”
Phó Hải Long nhìn Điển Chử hiên ngang, liền chú ý tới Bát Hỗ Vệ sử dụng đều là những thuật chiến đấu trong quân, hơn nữa đều tiêu chuẩn giống như sách giáo khoa thì vừa kinh ngạc vừa tức giận, mơ hồ đoán được Điển Chử chắc cũng là người từ trong quân đội.

Nghĩ vậy, ông ta lại nhét khẩu súng lục vào bao da, sau đó đầy tay Điển Chử ra, tức giận nói: “Tên nhóc không chịu ra mặt, còn dám giả vờ trước mặt tôi.

Tôi, Phó Hải Long, hôm nay sẽ không dùng binh khí, chỉ dùng thuật chiến đấu dạy cho cậu một bài học.”
Sau khi nói xong, ông ta sải bước lên sử dụng kỹ thuật chiến đấu phổ biến nhất trong quân đội tung một cú đấm về phía ngực của Điển Chử.

“Làm tốt lắm!”
Điển Chử thấp giọng kêu một tiếng, cũng ra chiêu như vậy tung ra một cú đấm.

Bịch!
Hai nắm đắm va vào nhaul | Phó Hải Long đứng không vững, phải lùi về phía sau sáu hoặc bảy bước liên tiếp rồi mới đứng yên lại được.

Điển Chử đứng im bắt động!
Trong ánh mắt Phó Hải Long lại lộ ra tia bàng hoàng, ông ta cảm thấy toàn bộ cánh tay phải của mình tê dại, mu bàn tay cũng sưng lên.

Mặt khác, Điền Chử dường như không có vấn đề gì.

Điển Chử nhếch miệng cười: “Thật thống khoái, lại tới!”
Sau đó, anh ấy lao ra khỏi lồng như một con hồ, truy đuổi Phó Hải Long với khí thế giết người.

Phó Hải Long càng sợ hãi và tức giận, tự hỏi Trần Ninh tìm đâu ra những kẻ đáng sợ này?
Phó Hải Long như cưỡi lên mình hỗ nên khó xuống, xung quanh còn có các nhà lãnh đạo như Phan thị tôn đang theo dõi!
Ông ta thua mắt mặt đến tận cùng, hơn nữa ông ta thua rồi thì đến cả Triệu tướng quân cũng mắt mặt theo.

Vì vậy, ông ta chỉ đành căng da đầu dùng hết sức mạnh, gầm lên rồi lao lên đối đầu với Điển Chử.

Hai người như hai con hổ lao vào nhau, lại tung ra một cuộc tấn công như vũ bão.

Thực lực Phó Hải Long không yếu, nắm đắm mạnh như gió, chân di chuyển nhạy bén.

Nhưng xét cho cùng, ông ta vẫn không phải là đối thủ của Điển Chử!
Ba cú đâm của Điển Chử làm nỗ tung hàng phòng thủ của Phó Hải Long, và sau đó anh ấy lao vào lòng Phó Hải Long.

Điễn Chử lao vào lòng Phó Hải Long, cùi chỏ của anh ấy đập mạnh vào lồng ngực Phó Hải Long.


Bịch!
Sắc mặt Phó Hải Long lập tức tái nhọt, lảo đảo lùi lại bảy tám bước, khóe miệng chảy máu, hiển nhiên là bị thương.

Điển Chử không thừa thắng xông lên, thách thức nói: “Đã nhường rồi!”
Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều sững sờ, 30 thành viên trong đội mà Phó Hải Long mang theo cũng đều đã bị Bát Hỗ đánh gục.

Bản thân Phó Hải Long cũng bị Điển Chử đánh bị thương!
Phan Gia Hào và các lãnh đạo khác biết rằng Điển Chử và những người khác là cận vệ của thiếu soái nên có thể hiểu được.

Nhưng trong mắt những người không quen biết, điều này thật kinh ngạc.

Khi Phó Hải Long nghe máy tiếng đã nhường rồi Điển Chử thì biết rằng mình đã thua, rồi lại thấy tất cả người của mình đã bị đánh gục bèn tức giận đến mức rút súng ra.

Súng vừa rút ra, Điền Chử cũng lặng lẽ vòng tay ra phía sau.

Anh ấy cũng có một khẩu súng trên người, nếu Phó Hải Long nhắm vào Trần Ninh, thì Điển Chử sẽ cân nhắc rút súng giết Phó Hải Long ngay lập tức.

Là vua trong việc dùng súng, Điển Chử vẫn có sự tự tin này.

Phó Hải Long tức giận rút súng lục ra, Trần Ninh lạnh lùng nói: “Đủ rồi, Phó Hải Long, đừng làm mắt mặt Triệu Nhược Long.”
Phó Hải Long đã bị sốc khi nghe những lời đó, kinh ngạc không tin nhìn Trần Ninh.

Trần Ninh dáng cao thẳng tắp, ánh mắt sáng như sao, đáy mắt sâu như đáy biển tối tăm dưới 3.

mét, không có bất kỳ một tia sóng tình cảm nào.

Ngược lại, có một loại linh khí vô hình cường đại khiến người ta không nhận thức được.

Chẳng lẽ là Trần Ninh chính là đại nhân vật đó?
Nếu không làm sao dám gọi thẳng tên Triệu tướng quân?
Nếu không, thuộc hạ của Trần Ninh làm sao lại có năng lực như vậy?
Nghĩ đến đây, Phó Hải Long nghiền răng nhét lại khẩu súng lục vào bao da, cay đắng nói: “Trần Ninh, tên nhóc cậu cũng có bản lĩnh đó.

Chuyện này của chúng ta chưa xong đâu.

Cậu cứ chờ xem.”
“Thu đội!”
Phó Hải Long tức giận ra lệnh cho những người bị thương rời đi trong bối rồi..