Trần Ninh ở trong phòng tổng thống ở khách sạn Thiên Không Thụ.
Tuy nhiên, cuối cùng anh lại quyết định sắp xếp cho Tống Sính Đình và những người đi cùng cô ở lại một khách sạn khác, dù sao thì khách sạn Thiên Không Thụ gần đây cũng gặp nhiều rắc rối, mấy người Tống Sính Đình không thích hợp ở khách sạn Thiên Không Thụ.
Tại lếi vào của khách sạn, Trần Ninh, Tống Sính Đình, Đồng Kha, và một vài giám đốc điều hành cấp cao của Tập đoàn Ninh Đại bước vào sảnh đợi, nhưng Điển Chử và Bát Hỗ Vệ đã tự động biến mắt.
Trần Ninh bình thường không thích bảo vệ trước sau, vì vậy Điển Chử và các vệ sĩ cũng cố gắng không lộ mặt trước mặt người khác mà chỉ bí mật bảo vệ họ.
Trần Ninh và Tống Sính Đình vừa bước vào sảnh khách sạn thì đột nhiên một người đàn ông đeo kính gọng đen, tóc vuốt keo bóng lộn bước đến ngạc nhiên nói: “Ò, đây không phải là em họ Tống Sính Đình của tôi sao!”
Khi Tống Sính Đình nhìn thấy người đàn ông đeo kính gọng đen thì sững sờ một lúc mới nhận ra, ngạc nhiên nói: “Anh là anh họ xa tên là Lâm Bằng sống ở nhà em hồi đó sao?”
Lâm Bằng nhìn từ trên xuống dưới Tống Sính Đình một lượt, cười ha ha nói: “Đúng vậy, đúng vậy, em họ vẫn còn nhận ra anh à.”
Tống Sính Đình không ngờ lại gặp được một người họ hàng xa đã hơn chục năm không liên lạc ở đây!
Cô tò mò hỏi: “Anh họ, anh làm việc ở đây à?”
Lâm Bằng dương dương đắc ý chỉ vào bảng tên trên bộ quần áo của mình, trong đó có ghi chức vụ của anh ta: Tổng giám đố!
c Tống Sính Đình ngạc nhiên nói: “Hóa ra là hiện tại anh họ đã là tổng giám đốc của khách sạn quốc tế lớn ở Tây Kinh!”
Lâm Bằng cười nói: “He he, lăn lộn để kiếm cơm thôi, mấy người bọn em đây là?”
Tống Sính Đình cười nói: “Chúng em tới đây đi công tác!”
Lâm Bằng gật đầu nói: “Ha ha, em là quản lý nhỏ hay nhân viên kinh doanh của công ty phải không? Anh họ cũng đã từng làm loại công việc này.”
“Mệt chết đi đượcmà còn không được bao nhiêu tiền!”
“Sau này anh chuyển nghè, bước chân vào lĩnh vực khách sạn, hiện tại anh đã là tổng giám đốc của một khách sạn hàng tỷ đô với mức lương mỗi tháng một triệu tệ.”
Đồng Kha và một vài nhân viên của tập đoàn Ninh Đại nghe thấy lời khoe khoang của Lâm Bằng đều nhìn nhau và thầm nghĩ: Anh chàng này chắc không biết Tống Sính Đình là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Ninh Đại và là chủ tịch tập đoàn Ninh Đại.
Giá trị tài sản của Tông Sính Đình hiện đã vượt quá 20 tỷ!
Lâm Bằng còn dám khoe khoang chút thành tích này trước mặt Tống tổng!
Tống Sính Đình không quan tâm, cô cười kéo Trần Ninh ở bên cạnh, giới thiệu với Lâm Bằng: “Anh họ, để em giới thiệu với anh.
Đây là Trần Ninh, chồng em.”
“Trần Ninh, đây là họ hàng xa, là anh họ của em.”
Trần Ninh đưa tay về phía Lâm Bằng nở nụ cười: “Xin chào!”
Lâm Bằng nghe tin Tống Sính Đình đã kết hôn, Trần Ninh trước mặt chính là chồng của Tống Sính Đình thì vẻ mặt đắc ý của anh ta lập tức lộ ra.
Anh ta kinh ngạc nhìn Trần Ninh: “Em họ, anh ta là chồng của em sao, anh ta làm gì?”
Tống Sính Đình nói: “Chồng em vừa rời quân ngũ ….”
Lâm Bằng không đợi Tống Sính Đình nói xong đã khinh thường nói: “Hóa ra là chỉ là một tên lính quèn!”
Lâm Bằng không bắt tay với Trần Ninh, Trần Ninh cũng không quá coi trọng, hiện tại nghe Lâm Bằng chế giễu anh chỉ là lính quên thì không khỏi nhíu mày.
Lâm Bằng nhận thấy Trần Ninh hơi thay đổi nhưng anh ta cũng không coi là chuyện gì nghiêm trọng.
: Một tên lính quèn không là gì trong mắt anh ta.
Anh ta nhìn Tống Sính Đình đầy tiếc nuối, bất bình nói: “Anh nói này em họ, em gả cho ai không được chứ, sao lại gả cho một quân nhân nghèo như vậy?”
“Đối với một người như anh ta, chỉ có thể kiếm một công việc như bảo vệ hoặc gác cửa.
Một tháng vài nghìn tệ cũng đã là giá trên tròi.”
“Số tiền ít ỏi này thì có ích gì, tiền đỗ xăng trong một tháng cho chiếc Mercedes-Benz của anh còn hơn cả số tiền ít ỏi này.”
“Loại quỷ nghèo như anh ta làm sao xứng với eml”
Tống Sính Đình cảm thấy hơi ngại ngùng, đang muốn bênh vực Trần Ninh.
Thì Trần Ninh đã cười lạnh nhìn Lâm Bằng: “Quân nhân nghỉ hưu thì đã sao? Nghèo một chút thì đã sao? Theo ý kiến của anh thì ai mới xứng với Tiểu Đình?”
Lâm Bằng đứng thẳng người ngay lập tức khi nghe vậy: “Tôi!”
Lâm Bằng nói xong, quay đầu nhìn Tống Sính Đình, trìu mến nói: “Em họ, anh nhớ khi còn nhỏ, anh sống trong nhà họ Tống của em.
Các trưởng lão nhà họ Tống của em đều nói khi chúng ta lớn lên sẽ gả em cho anh làm vợ đúng không?”
Tống Sính Đình càng xấu hổ, vội vã nói: “Anh họ, đều là chuyện đùa trà dư tửu hậu của máy cha chú, không thể coi là thật.”
Lâm Bằng nói: “Nhưng anh coi là thật!”
“Dù bây giờ đã ngoài 30 tuổi nhưng anh vẫn luôn độc thân.
Anh đã âm thầm nỗ lực làm việc để dành tiền cưới em”.
“Bây giờ anh đã có mấy chục triệu tiền tiết kiệm, vài chiếc ô tô hạng sang, lại là tổng giám đốc của khách sạn này, lương mỗi năm hàng chục triệu.”
“Chỉ cần em đồng ý lấy anh, sau này em sẽ cùng anh trải qua những tháng ngày tốt đẹp, em sẽ không còn phải vất vả đi lại làm ăn kiếm tiền nữa.”
Trần Ninh cười lạnh, chuẩn bị dạy cho Lâm Bằng một bài học.
Tống Sính Đình vội vàng kéo Trần Ninh, đồng thời nói với Lâm Bằng: “Xin lỗi, em đã kết hôn rồi, em rất yêu chồng, cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ rời xa anh ấy.”
“Anh đừng để tâm vào em nữa, hãy đi tìm một người hợp với mình!”
“Anh họ, anh làm việc của anh đi, chúng ta đi thôi!”
Tống Sính Đình kéo Trần Ninh, cùng với Đồng Kha đi về phía nhà hàng ở lầu hai.
Chỉ còn lại Lâm Bằng đứng yên tại chỗ với vẻ mặt đầy bát mãn.
Mấy người Trần Ninh đến nhà hàng trên lầu hai, ngồi vào một phòng bao, gọi đồ ăn và rượu, sau đó chờ người phục vụ dọn đồ ăn.
Đồng Kha lúc này mới nói với Tống Sính Đình: “Chị họ, cái người mà chị gọi là anh họ kia vừa nhìn là biết không phải là thứ tốt đẹp gì.”
“Có chút thành tích nhỏ mà cũng dám khoe khoang, da mặt thật là dày.”
“Không biết xấu hồ nhất chính là biết chị đã kết hôn mà vẫn nói muốn lấy chị, nếu là em, em sẽ khiến hắn phải xấu mặt tại chỗ.”
Tống Sính Đình cười khổ: “Quên đi, chỉ là một người họ hàng rất xa mà thôi, đã mười năm không liên lạc, mặc kệ anh ta.”
Đồng Kha cười nói: “Vừa rồi em đã nhìn ra, nếu như chị không kịp thời kéo chúng ta đi, em đoán chừng anh rễ sẽ đánh chết tên kia.”
Mọi người đều nhìn về phía Trần Ninh, Trần Ninh cười nói: “Làm sao có khả năng, anh hiền lành như vậy, sẽ không đánh chết anh ta.”
Đồng Kha trợn mắt, thầm nghĩ: Dựa vào thân phận của anh tự nhiên không có khả năng tự tay đánh anh ta, nhưng nếu như nói anh sẽ sai Điển Chử đánh chết anh ta thì cũng khó mà nói được.
Tống Sính Đình vốn nghĩ rằng chỉ cần tránh Lâm Bằng là được rồi.
Nhưng thật không ngờ Lâm Bằng đột nhiên gõ cửa bước vào ngay sau khi đồ ăn và thức uống được mang lên.
Lâm Bằng cầm một chai rượu vang đỏ Kande đi vào, tươi cười nói: “Ha ha, hóa ra em họ ở trong phòng bao này.
Khiến anh tìm thật lâu.”
“Chúng ta đã nhiều năm không gặp, néu không phiền thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, yên tâm, anh mời em bữa cơm này!”
Lâm Bằng dù sao cũng là người thân, hơn nữa đánh người cũng không đánh người niềm nở.
Tống Sính Đình đành phải căng da đầu nói: “Nếu anh họ không chê thì cứ ngồi xuống ăn cơm với chúng eml”
Lâm Bằng dương dương đắc ý ngồi xuống bên cạnh Trần Ninh, nhìn rượu bia bình thường trên bàn, giễu cợt nói với Trần Ninh: “Người anh em à, không phải tôi đã nói anh rồi sao, anh lăn lộn cũng quá tệ phải không? Ngay cả chai rượu ngon cũng không gọi được! “
“Em họ, chai rượu vang đỏ Kande của anh này trị giá 100..
tệ.
Anh mang đến đây để cho em ném thử.”
Lâm Bằng mở rượu và rót một ly cho mọi người có mặt tại hiện trường, nhưng lại cố ý không rót rượu cho Trần Ninh.
Theo ý kiến của anh ta, anh ta là người chủ trì bữa ăn này, rượu cũng là của anh ta, Trần Ninh thì tính là cái thứ gì, cũng xứng uống rượu của anh ta sao?
Hơn nữa anh ta chính là muốn Trần Ninh xấu hổ trước mặt Tống Sính Đình!
Trần Ninh càng xấu mặt thì anh ta sẽ càng trở nên xuất chúng, khả năng chiếm được hảo cảm của em họ sẽ càng cao.
Lâm Phong cầm ly rượu vang đỏ lên, mời Tống Sinh Đình và những người khác, cười nói: “Em họ, còn có mọi người mau uống thử đi.”
“Đây là chai rượu vang đỏ mười vạn tệ đấy, phụ nữ uống rượu vang đỏ còn có tác dụng làm đẹp.”
Tống Sính Đình, Đồng Kha và những người khác nhìn thấy Lâm Phong không rót rượu cho Trần Ninh thì cảm thấy đây chính là một sự thiếu tôn trọng lớn đối với Trần Ninh.
Đương nhiên họ sẽ không cạn ly!
Nhất thời, bầu không khí trở nên hơi khó xử.
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, cười lạnh nói: “Ha ha, uống rượu vang có thể làm đẹp thì không giả, nhưng uống rượu giả chắc là không có tác dụng đó đâu.”
Rượu giải!
Lâm Bằng lộ ra vẻ mặt hơi hoảng sợ, anh ta tức giận nhìn chằm chằm Trần Ninh: “Anh đang nói lung tung cái gì vậy?”
Trần Ninh cười nói: “Tôi có nói nhảm không anh là người hiểu rõ nhất.
Anh biết rõ cái gọi là rượu vang đỏ mười vạn tệ một chai của anh chỉ có cái chai là thật, nhưng rượu trong đó không biết đã đổi bao nhiêu lần rồi.
Rượu giả này không có dáng vẻ chút nào.”
Lâm Bằng không ngờ lại gặp phải chuyên gia, anh ta còn không có rót rượu cho Trần Ninh mà chỉ nhìn thoáng qua Trần Ninh cũng có thể biết được rượu đỏ là giả.
Anh ta nỗi giận đùng đùng nói: “Anh nói bừa, anh đã từng uống rượu vang đỏ cao cấp như vậy chưa? Sao lại nói là rượu giả?”
Đồng Kha lập tức nói: “Tôi cũng cho rằng rượu này là giả, trước hết là màu sắc không đúng!”
Tống Sính Đình cũng nói: “Tôi không nghiên cứu nhiều về rượu vang đỏ, nhưng vẫn có chút để tâm.”
“Rượu này không những không đúng màu mà còn sai mùi vị.
Chồng tôi nói đúng.
Chắc chắn là rượu giả”.
Một số nhân viên của tập đoàn Ninh Đại đều là những người có kinh nghiệm về rượu.
Nhìn lướt qua loại rượu một lượt rồi cùng nhau nói: “Nếu rượu giả thì cũng có thể đánh lừa một số người thiếu hiểu biết.
Nhưng những người thường xuyên uống rượu chỉ nhìn qua là có thể nói rằng đây là rượu giả.”
Trần Ninh nhìn Lâm Bằng cười nhạt: “Tổng giám đốc Lâm, tại sao lại chiêu đãi mọi người bằng rượu giả? Cái này không tử tế lắm!”
Lâm Bằng mò hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng, xấu hỗ không nói nên lời.
- -----------------.