Chú Hoa đưa theo một đám thủ hạ như lang như hỗ bao vây Trần Ninh và Điển Chử lại.
Ông ta nhìn Trần Ninh đang ngồi trên sô pha hút thuốc, Điển Chử đang đứng sau lưng Trần Ninh, cười lạnh nói với Trần Ninh: “Cậu nhóc, nhìn thấy tôi mà cậu còn dám ngồi hút thuốc sao?”
“Người đâu, bắt lấy tên nhóc này cho tôi!”
Lập tức có hai tên thủ hạ xăm hình rồng hỗ bừng bừng sát khí tiến lên áp sát Trần Ninh.
Trần Ninh vẫn bình tĩnh ngồi yên như cũ, như thể làm ngơ trước hai tên bừng bừng sát khí đang tiến tới.
Cùng lúc đó, Điển Chử ở bên cạnh đã bước ra, chặn đường của hai tên đàn ông xăm trổ.
Hai gã xăm trỗ nhìn nhau, rồi cùng nhau lao về phía Điển Chử, cười gần nói: “Thằng to con ngớ ngần, quỳ xuống cho chúng tôi!”
Hai người còn chưa chạm vào góc quần áo của Điển Chử thì Điển Chử đã giơ tay lên, nắm đấm đồng thời rơi xuống như rồng ra biển lớn.
Bịch!
Âm thanh nghẹt thở của hai nắm đấm đập vào mặt! ?
Hai người đàn ông xăm trỗổ máu đầy mặt, trọn trắng mắt ngã xuống, bị đánh gục ngay tại chỗ.
Cái gì?
Chú Hoa không nhịn được trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “Chẳng trách các người dám gây rối trong khách sạn của chúng tôi.
Hóa ra là cũng có chút công phu!”
Ông ta cười lạnh: “Cậu có thể đánh được, nhưng lẽ nào có thể đánh thắng mấy chục thủ hạ của tôi?”
Nói xong, ông ta ra lệnh cho đám thủ hạ như lang hổ xung quanh: “Toàn bộ xông lên đi, giết hai người bọn chúng, người chết rồi ông chủ của chúng ta sẽ xử lý.”
“Giết!”
Nghe vậy hàng chục tên đàn ông xăm trổ rồng hỗ lập tức mang theo ống sắt, mã tấu và các loại vũ khí khác lao lên như một bầy sói về phía Trần Ninh và Điển Chử.
Các nhân viên khách sạn và những người có mặt tại hiện trường đều la hét bỏ chạy trong sợ hãi.
Điển Chử cười lạnh nói: “Một đám tôm tép mà còn dám ra biển lớn, tìm chết!”
Nói xong, Điển Chử lao lên như một con hỗ dữ từ trong rừng, nghênh đón các đối thủ.
Bịch!
Tên lưu manh xông lên đầu tiên bị Điển Chử ghì chặt trong hai cánh tay, xương cốt toàn thân tan nát, thân hình mềm oặt bay ra ngoài.
Sau đó, cuộc tấn công như vũ bão của Điển Chử lập tức bắt đầu.
Anh ấy lao qua đám kẻ thù, những cú đánh nhanh như tia chớp với sức mạnh như sắm sét.
Mỗi một cú đánh là một đối thủ phải hét lên gục xuống.
Dù có rất nhiều kẻ địch nhưng không ai có thể làm đối thủ của anh ấy.
Chú Hoa lộ vẻ kinh ngạc, thấy những người này hoàn toàn không phải đối thủ của Điển Chử, liền vội vàng hét lên: “Đại Ngưu, bắt trộm phải bắt tên cầm đầu trước, hạ tên nhóc ngồi trên ghế sô pha trước.”
Ngay lập tức, trong đám giang hồ của ông ta có một anh chàng to khỏe lập tức hét lên: “Vâng, chú Hoa.”
Ngay sau đó, người đàn ông với thân hình mạnh mẽ sức mạnh như trâu bò lao đến trước mặt Trần Ninh.
“Đi chết đi cho tôi!”
Anh ta giơ cánh tay phải mạnh mẽ lên với nắm đấu to nặng trĩu đấm về phía Trần Ninh đang ngồi trên ghế sô pha.
Trần Ninh đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc, giơ tay trái lên.
Chỉ trong nháy mắt anh đã túm được cổ tay của Đại Ngưu,: cứng răn đỡ được cú đấm cực mạnh của hắn ta.
Cái gì?
Đại Ngưu mở to mắt nhìn Trần Ninh hoài nghỉ.
Trần Ninh vừa ngồi thế này vừa thản nhiên giơ tay lên mà đã chặn được cú đấm mà hắn ta dùng hết sức lực sao?
Lúc hắn ta còn đang kinh ngạc, tay trái Trần Ninh đã dùng lực.
Rắ!
c Một tiếng gãy xương vang lên, Trần Ninh trực tiếp bẻ gãy cỗ tay cường tráng của Đại Ngưu.
AI Đại Ngưu hét lên một tiếng.
Trần Ninh đứng dậy dơ chân đá lên.
Bịch!
Cơ thể Đại Ngưu trực tiếp bay ra ngoài như quả bóng, đập vào tường bịch một tiếng.
Trên tường xuất hiện một vết nứt như mạng nhện lớn, sau đó Đại Ngư từ từ ngã xuống đất, trên tường còn để lại vết máu tươi kinh hoàng.
Khủng khiếp!
Quá khủng khiêp!
Chú Hoa thất kinh, sợ đến mức mất hồn.
Những kẻ này từ đâu đến vậy, sao chưa từng nghe nói qua, nhưng thân thủ của họ lại mạnh đến mức kinh người như vậy.
Lúc này, đám thuộc hạ đó của chú Hoa đều đã bị Điển Chử đánh ngã xuống nằm trong vũng máu.
Ông ta còn chưa bình phục sau chấn động thì đã cảm thấy trước mặt có một bóng dáng, Điển Chử đã xuất hiện trước mặt ông ta.
Điển Chử vươn tay lôi chú Hoa về phía Trần Ninh như một con gà.
Chú Hoa tái mét mặt, tim đập như đánh trống, căng da đầu hét lên với Trần Ninh: “Cậu nhóc, cậu có biết tôi là ai không? Tôi là Lão Hoa, một trong năm lão đại lớn của giới ngầm ở thành phố Tây Kinh! “
“Ông chủ của tôi là Đàm Điếu Nguyên, một người giàu có nổi tiếng ở thành phố Tây Kinh, ông chủ Đàm.”
“Tốt hơn hết là cậu nên thả tôi đi ngay, nếu không khi ông chủ của chúng tôi đến thì hai người sẽ chết chắc.”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: “Thả ông đi cũng không thành vấn đề, nhưng trước khi thả ông thì tôi cần ông giúp tôi một chuyện nhỏ.”
Chú Hoa kinh ngạc: “Chuyện nhỏ gì?”
Trần Ninh quay sang Điển Chử nói thầm gì đó!
Điển Chử hiểu ra, giơ chân đá vào đầu gối chú Hoa một cái, rắc một tiếng, đồng thời lại đá vào chân trái chú Hoa một cái.
Ngay sau đó, Điển Chử lại đá vào chân phải của chú Hoa.
Chú Hoa đứng không vững quỳ bụp xuống mặt đất, kêu gào như heo.
Ông ta mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt méo xệch vì đau đớn, vừa khóc vừa chửi: “A, đồ khốn nạn đáng chém ngàn đao, rốt cuộc mày muốn tao làm gì cho mày …”
Trần Ninh cười nói: “Tôi nghĩ bây giờ ông có thể gọi điện cho ông chủ Đàm Điếu Nguyên, nói tôi là Trần Ninh, mời ông ta xuống uống trà.”
Chú Hoa khổ sở lấy điện thoại di động ra, gọi cho ông chủ Đàm Điều Nguyên, kêu lên với giọng điệu rất khổ sở: “Ông chủ Đàm, chuyện lớn không hay rồi.”
“Có một tên nhóc tên là Trần Ninh.
Hắn ta đã thủ tiêu một nhóm nhân viên bảo vệ khách sạn, làm bị thương người của tôi còn đánh gãy tay chân của tôi.”
“Hắn ta hiện đang ở sảnh khách sạn của ông, nói muốn mời ông uống trà.
Ông mau đến cứu tôi.”
Chú Hoa cúp điện thoại, vứt điện thoại xuống đấy rồi ngã xuống đất lăn lộn đau đớn.
Ông ta vừa lăn lộn vì đau đớn, vừa gào khóc chửi rủa Trần Ninh: “Đồ khốn kiếp đáng chết ngàn đao, mày muốn tao gọi cho sếp Đàm thì cứ nói một câu, tại sao phải đánh gãy chân tao …”
Trần Ninh vừa hút thuốc vừa cười khẽ nói: “Bởi vì tôi muốn giọng ông thống khổ một chút, như vậy thì ông ta có thể sẽ đến nhanh hơn một chút.”
Chú Hoa đã tuyệt vọng sau khi nghe vậy!
Nhân viên khách sạn và khách khứa xung quanh nhìn nhau.
“Nhanh!”
“Nhanh!”
“Mau bao vây nơi này, tuyệt đối không được để cho kẻ gây rối bỏ chạy.”
Rất nhiều người đàn ông mặc vest đen xuất hiện, có vẻ được đào tạo bài bản vây quanh sảnh khách sạn.
Mỗi người đều đeo găng tay da màu đen, chân đi vững vàng, dáng người cao lớn, ánh mắt sắc bén, ai cũng biết họ là siêu vệ sĩ do ma quỷ huấn luyện.
Sau khi hàng trăm siêu vệ sĩ bao vây Trần Ninh và Điển Chử.
Có một âm thanh đỉnh tai nhức óc từ chiếc thang máy đặc biệt ở đẳng xa, cửa thang máy mở ra.
Ồ Một người đàn ông trung niên cao, tóc mai màu trăng, mũi khoằm, mắt chỉm ưng, trông đặc biệt hung hãn, dẫn đầu bước ra khỏi thang máy.
Người đàn ông trung niên độc đoán này là chủ của khách sạn Thiên Không Thụ, một đại nhân vật cả hai giới hắc bạch ở thành phó Tây Kinh, Đàm Điều Nguyên.
Bên cạnh Đàm Điều Nguyên còn có một ông già gầy gò đen nhẻm không rời!
Lão già mặc đồ đen, sắc mặt tái nhợt như thi thể, ánh mắt vô cùng kinh người, trên người toát ra hơi thỏ chết chóc đáng sợ.
Ông ta là một siêu cao thủ mà Đàm Điều Nguyên bỏ ra một trăm triệu tệ để thuê mỗi năm, tên là Quỷ Tác.
Đàm Điếu Nguyên không nhanh không chậm đi tới, vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, đắc ý nói: “Ha ha, người bạn nào muốn mời tôi uống trà?”.