Khi Trần Ninh về đến nhà đã là hơn chín giờ tối.
Tống Sính Đình chào anh, cô ngửi thấy mùi rượu trên người Trần Ninh nên không khỏi hơi nhíu mày, kỳ quái nói: “Hôm nay anh đi làm gì vậy? Cả ngày không thấy người đâu.”
Trần Ninh cười nói: “Xử lý chút chuyện.”
Tống Sính Đình cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Anh ăn cơm chưa? Em xuống bếp hâm nóng đồ ăn cho anh nhé.”
Một sự ấm áp nhàn nhạt dâng lên trong lòng Trần Ninh, anh mỉm cười: “Hôm nay anh đi mừng thọ thầy giáo đã ăn rồi.”
Trần Ninh không thấy con gái, cũng không nhìn thấy Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, Đồng Kha, vì vậy tò mò hỏi: “Ơ, cha mẹ đâu?”
Tống Sính Đình cười nói: “Họ đưa con đi siêu thị rồi!”
Trần Ninh cười nói: “Được, vậy anh đi tắm rửa trước.”
Tống Sính Đình ôn nhu nói: “Em đi chuẩn bị nước cho anhJ”
Tống Sính Đình là thế này, ở công ty cô là nữ chủ tịch cao quý nhưng về nhà lại là người vợ đức hạnh hiền hòa.
Cô chuẩn bị nước cho Trần Ninh thoải mái tắm rửa.
Sau khi Trần Ninh mặc quần áo sạch sẽ bước ra, Tống Sính Đình đã pha một ấm trà và đang đợi anh.
LÔNG Trần Ninh ngồi xuống ghé sô pha, nhìn đĩa hoa quả đã cắt sẵn trên bàn, lại nhìn ly trà mà Tống Sính Đình Bình vừa pha, anh có chút kinh ngạc: “Tiểu Đình, sao đêm nay em lại nhàn nhã như vậy?”
Tống Sính Đình rót một chén trà nhỏ cho Trần Ninh, nhướng mày cười nói: “Ừm, hôm nay khá nhàn nhã, em muốn nói chuyện với anh.”
Trần Ninh hết sức hứng thú nhấp một ngụm trà, cười nói: “Anh càng tò mò là em muốn nói chuyện gì cùng anh?”
Tống Sính Đình cần thận nhỏ giọng nói: “Thực ra thời gian này có chuyện em vẫn luôn giấu anh!”
Trần Ninh khẽ nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”
Tống Sính Đình thận trọng nói: “Thực ra, cha anh vẫn luôn mong chờ anh tha thứ.
Ông ấy vẫn luôn liên lạc với cha mẹ em.”
Tống Sính Đình nói đến đây lại nhanh chóng nói: “Thực ra ông ấy vẫn giữ liên lạc với cha mẹ em và coi cha mẹ em như người thân.”
“Ông ấy biết rằng anh không thích ông ấy phái người dò hỏi tin tức hàng ngày của anh, vì vậy ông ấy chỉ có thể cố gắng thăm dò tin tức của anh từ cha mẹ em.”
Trần Ninh thờ ơ hỏi: “Ông ta nới với nhà em những gì?”
h Tống Sính Đình nói: “Chỉ toàn nói về về chủ đề hàng ngày, về cơ bản là xoay quanh anh và Thanh Thanh.”
Tống Sính Đình thấy Trần Ninh không có vẻ gì là tức giận, chỉ là hơi lạnh nhạt, cảm thấy oán hận của Trần Ninh đối với Trần Hùng đã nhạt đi rất nhiều.
Cô nhân cơ hội thuyết phục: “Trần Ninh, em biết là nếu chưa từng trải qua đau khổ thì đừng khuyên người khác phải lương thiện, nhưng em vẫn muốn thuyết phục anh.”
“Nếu có thể thì hãy tha thứ cho cha của anh, ông ấy đã già rồi.”
Trần Ninh cười khổ: “Tiêu Đình, để anh nói thật cho em biết, thật ra trong lòng anh sớm đã tha thứ cho ông ta rồi.”
“Nhưng giữa anh và ông ta cũng vẫn có khoảng cách.
Anh không thể thân thiết với ông ta như cha con bình thường, em hiểu không?”
Tống Sính Đình liên tục gật đầu: “Em biết, cha anh chắc cũng không mong chờ anh có thể thân thiết với ông ấy như cha con bình thường.
Ông ấy chỉ cảm thấy có lỗi với anh và muốn được anh tha thứ.”
“Ông ấy nói gần đây ông ấy đang làm một chuyện rất lớn.
Nếu thành công nhất định sẽ gây chắn động cả thế giới.
Đến lúc đó ông ấy sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.”
Trần Ninh cong môi khi nghe được lời này, thản nhiên nói: “Ò, lời ông ấy nói chỉ cần nghe thôi, đừng cho là chuyện gì đó nghiêm trọng là được.”
Tống Sính Đình ngạc nhiên nói: “Chồng à, có phải là anh đã sẵn lòng ở trước mặt tha thứ cho cha anh không, trời ơi, đến lúc đó cha anh nhất định sẽ rất vui.”
Trần Ninh nhìn nụ cười tươi như hoa của Tống Sính Đình, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nhẹ: “Anh không biết anh tha thứ cho ông ấy thì ông ấy có vui hay không.
Nhưng anh biết có một chuyện ông ấy biết được thì nhất định sẽ rất vui.”
Tống Sính Đình mở to mắt tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Trần Ninh đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Tống Sính Đình, cười nói bên tai cô: “Nếu chúng ta lại có thêm được một đứa con trai mập mạp thì ông ấy nhất định sẽ mừng đến phát điên.”
Tống Sính Đình mặt đỏ bừng, vô cùng nữ tình nhìn Trần Ninh kỳ quái nói: “Không nghiêm túc.”
Trần Ninh cười nói: “Làm sao có thể, chuyện sinh con kế thừa gia tộc chắc chắn là chuyện nghiêm túc nhất trên trời dưới đất!”
Tống Sính Đình nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Trần Ninh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cô thật sự không dám đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Trần Ninh.
Hơn nữa sau khi nhận ra điều gì đó, cô vô thức nhắm mắt lại, hơi mím môi.
Trần Ninh nghe nói chỉ cần con trai và con gái gần gũi nhau thì con gái sẽ ngại ngùng nhắm mắt lại, có vẻ như giả thuyết này là đúng!
Anh khẽ hôn lên đôi môi ửng hồng của Tống Sính Đình.
Trong tích tắc, anh lập tức cảm thấy một mùi thơm tuyệt vời.
Hành động của Tống Sính Đình cũng không có kinh nghiệm như Trần Ninh, cô dùng hai tay đẩy Trần Ninh một cách loạn xạ, cuối cùng lại vòng tay qua cổ Trần Ninh.
Hai người hôn nhau vô cùng nồng nhiệt!
Rất lâu sau hai người mới buông nhau ra.
Trần Ninh nhìn Tống Sính Đình xinh đẹp, ánh mắt mê người, không chút do dự trực tiếp bé cô đi về phía thư phòng.
.
Google ngay trang * trumtruy en.
ne t *
Tống Sính Đình nhận ra điều đó nên đột nhiên trở nên căng thẳng.
Vốn nghĩ mình và Trần Ninh đến tận ngày cưới mới có thể phát sinh loại quan hệ đó.
Bây giờ có vẻ là trước kế hoạch rồi!
Đúng lúc này, điện thoại trên người Trần Ninh điên cuồng vang lên.
Điều này khiến Trần Ninh và Tống Sính Đình lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.
Trần Ninh cau mày không hài lòng, đặt Tống Sính Đình xuống, lắm bẩm: “Ai vậy, sao lại gọi không đúng lúc thế.”
Tống Sính Đình mặt đỏ bừng, ấp úng: “Anh nói linh tinh gì vậy?
ệ ị Người ta gọi cho anh chắc chăn là có chuyện gì đó.
Anh mau trả lời điện thoại đi.”
Trần Ninh lầy điện thoại di động ra thì lại phát hiện đó là cuộc gọi của Vương Phúc, quản gia nhà họ Trần.
Tại sao Vương Phúc lại gọi điện cho anh?
Trần Ninh cau mày trả lời điện thoại: “Alo2”
Giọng nói mang theo tiếng khóc của Vương Phúc từ trong điện thoại truyền đến: “Thiếu gia, chuyện lớn không hay rồi, lão gia đi rồi.”
Bùm!
Trần Ninh cảm giác được như sắm chớp giữa trời xanh, bóng dáng không khỏi run lên.
Với vẻ mặt sợ hãi, anh hét lên: “Ông đang nói nhảm cái gì vậy?”
Vương Phúc kêu lên: “Thiếu gia, tôi không phải nói nhảm, đây là sự thật.”
“Thực ra lão gia vẫn luôn canh cánh không nguôi về cái chết của phu nhân.”
“Năm đó sau khi phu nhân chết vì ung thư gan, ông ấy đã bí mật tài trợ cho một viện nghiên cứu thuốc điều trị ung thư ở phía Tây, chuyên nghiên cứu thuốc điều trị ung thư.”
“Mấy ngày trước, viện nghiên cứu thuốc điều trị ung thư ở phía tây đột nhiên truyền tới tin tức bước đầu đã nghiên cứu thành công thuốc điều trị bệnh ung thư.”
“Những năm tháng đầu tư của lão gia cuối cùng cũng được đền đáp.
Ông ấy rất phần khích đến mức lên đường suốt đêm đi tới phía tây.”
“Nhưng vừa rồi, lão gia lại ngã từ trên tầng cao xuống qua đời ở khách sạn Thiên Không Thụ ở thành phố Tây Kinh phía tây.”
Trần Ninh nghe vậy vô cùng kinh ngạc, tức giận nói: “Không thể như vậy, điều này là không thể.
Cha tôi tuyệt đối sẽ không chết.
Hai ngày trước, ông ấy còn nói rằng ông ấy muốn gây bất ngờ cho tôi và cháu gái của ông ấy.
Ông nhát định là đang lừa tôi…”
Vương Phúc khóc lóc: “Thiếu gia, đó là sự thật.
Bên phía tây nói lão gia nhảy lầu tự sát.”
“Nhưng việc đầu tư chữa bệnh ung thư gan của lão gia mới chỉ là kết quả nghiên cứu, sau này chính là thời gian làm ăn phát đạt, sao có thể nhảy lầu tự tử?”
“Hơn nữa ông ấy vẫn luôn nhớ nhung cậu và cháu gái!”
Ông ấy bị giết!
Trần Ninh lập tức mở to mắt khi nghe thấy điều này!
Vương Phúc run rẫy: “Còn một chuyện kỳ lạ nữa.
Một giờ trước khi lão gia nhảy lầu, toàn bộ tiền trong tài khoản của nhà họ Trần đều bị lấy sạch.”
“Thiếu gia, lão gia đi rồi, nhà họ Trần sắp suy sụp.
Cậu mau trở Ta HẠ È “
vê làm chủ đại cụ!
c Trần Ninh rơi lệ, giọng nói lạnh lùng: “Có tôi ở đây thì nhà họ Trần sẽ không suy sụp.
Ai hại chết cha tôi, tôi nhất định khiến tất cả chúng phải trả giá.”.