Chiến Long Vô Song

Chương 410: Ai Cho Anh Dũng Khí






Khuôn mặt xinh đẹp của Trương Tĩnh lập tức tái xanh, cô ta nhìn La Địch chằm chằm, dò hỏi từng chữ: “La Địch, con lợn vàng này của anh có phải là giả không?”
La Địch mồ hôi đầm đìa: “Tiểu Tĩnh, anh…”
Lương Khương giải thích: “Con lợn vàng này do La thiếu đặt làm tại tiệm vàng của chúng tôi.

Theo yêu cầu của anh ta, nó sử dụng vàng tổng hợp với hàm lượng vàng rất ít.

Tổng giá là 130..

nhân dân tệ.”
“La thiếu mới chỉ đặt cọc 30..

, còn lại 100..

tệ vẫn chưa thanh toán!”
Mọi người đều náo động!
Con lợn vàng mà La Địch đưa cho không chỉ là giả mà ngay cả tiền mua con lợn vàng giả cũng vẫn còn nợ tiệm vàng.

Mọi người xì xào bàn tán nói bạn trai giàu có này của Trương Tĩnh cũng thật là mặt dày quá đi!
Trương Tĩnh nhìn chằm chằm La Địch, nói: “Con heo vàng là giả!”
Khuôn mặt của La Địch đỏ bừng, mồ hôi vã ra như tắm, anh ta ấp úng nói: “Tiểu Tĩnh, hãy nghe anh nói…”
“Con heo vàng là giải!”
“Con heo vàng là giải”
ụ La Địch bị Trương Tĩnh ép không còn chỗ nào để rút lui, vừa xấu hỗ vừa tức giận nói: “Đồ giả thì sao? Đồ giả mà cũng đã khiến tôi mất máy chục nghìn tệ, hiện tại còn nợ tiệm vàng 100..

tệ!”

“Không phải là do cô ngưỡng mộ sự xa hoa phù phiếm sao?
Những gì tôi đã làm là để phục vụ cho sự phù phiếm của cô.”
“Tôi hẹn hò cùng cô một tháng, còn chưa có lên giường, cô liền muốn lợi dụng tôi sao?”
Trương Cư Trung nghe xong cả giận run lên: “Thật không ra thể thống gì!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Trương Tĩnh càng thêm tái nhợt, cô ta nhìn La Địch với vẻ mặt không tin: “Bình thường anh nhẹ nhàng tao nhã như vậy, hóa ra chỉ là giả bộ, đây mới là bộ mặt thật của anh sao?”
La Địch lúc này cũng xé rách mặt, chế nhạo nói: “Cô tham lam phù phiếm, tôi tham lam cơ thể của cô.”
“Ha ha, chắc không phải cô nghĩ rằng tôi thực sự định kết hôn với cô chứ?”
Trương Cư Trung tức giận đến mức huyết áp tăng vọt, suýt nôn ra máu.

Trương Tĩnh run rầy hai mắt rưng rưng, gào thét: “Cút, anh cút ngay cho tôi, sau này tôi không muốn gặp lại anh nhữa.”
La Địch lãnh đạm nói: “Cút thì cút, còn coi mình thật sự là nữ thần sao?”
“Nếu không muốn chơi cô thì cô nghĩ tôi sẽ tiêu nhiều tâm tư cho cô như vậy sao.

Ha ha, lãng phí mấy chục vạn của tôi.

Tôi đến quán bar tìm bao nuôi một người mẫu còn không tốt hơn cô sao?”
“Một cô gái lằng lơ như cô thì có gì tốt? Nói không chừng sớm đã bị người khác chơi nát rồi.

Muốn tìm lão tử đổ vỏ sao, tôi nhỗ vào.”
La Địch nói xong nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

Sau đó, chửi bới rồi chuẩn bị rời đi.

Trương Cư Trung tức giận đến cả người phát run, chỉ vào La Địch, cả giận nói: “Cậu, cậu…”
Mọi người có mặt tại hiện trường đều lắc đầu, cảm thấy thật xui xẻo cho cha con họ Trương khi dây vào một tay ăn chơi như La Địch.

La Địch chuẩn bị dẫn theo hai người của mình rời đi.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Dừng lại!”
La Địch dừng lại, nhìn lại Trần Ninh khiêu khích: “Sao vậy?”
Trần Ninh thờ ơ nói: “Tôi không quan tâm đến những chuyện khác, nhưng anh phải xin lỗi vì đã sỉ nhục thầy tôi và Tiểu Tĩnh.”
– La Địch sững người cười: “Anh cho răng anh là ai?”
“Anh muốn tôi xin lỗi, lại đây, anh nói cho tôi biết anh muốn tôi xin lỗi như thế nào?”
Trần Ninh trầm mặt xuống, lãnh đạm nói: “Đối với thái độ kiêu ngạo của anh, tôi muốn anh quỳ xuống tạ lỗi với hai cha con thầy tôi, còn phải liếm sạch nước bọt vừa nhỗ ra thì mới có thể ra khỏi đây.”
La Địch chế nhạo: “Mẹ kiếp anh là cái thá gì, cũng xứng bắt tôi quỳ?”
Trần Ninh quá lười phí lười với tên này, ra lệnh: “Điển Chử!”
Điển Chử lập tức nhận lệnh sải bước về phía La Địch.

Hai tên thuộc hạ xung quanh La Địch lập tức bảo vệ La Địch, cảnh cáo Điển Chử: “Tên ngốc to xác, đừng có lộn xộn, nếu không chúng tôi sẽ đánh gãy chân chó của anh!”
Điển Chử giơ tay giáng hai quả đấm nặng nè!
Bịch!
Bịch!
Hai vệ sĩ mỗi người đều lãnh một cú đấm trời giáng, hộc máu, không kêu la được nên chỉ ngoẹo đầu rồi gục xuống.

Mọi người nhìn thấy điều này đều vô cùng kinh ngạc La Địch sắc mặt đại biến, kinh hãi nhìn Điển Chử: “Anh muốn làm gì!”
“Quỷ xuống!”
Điễn Chử nhắc La Địch lên bằng một tay như một con gà, kéo anh ta tới trước mặt Trương Cư Trung và Trương Tĩnh, rồi Ấn mạnh xuống.

La Địch cảm thấy bàn tay của Điển Chử giống như một ngọn núi, anh ta đành khuyu gối quỳ xuống trước Trương Cư Trung và con gái ông ấy, nghiền răng nghiền lợi vì đau.


Điền Chử lạnh lùng nói: “Xin lỗi!”
Điều khiến Trần Ninh và Điển Chử ngạc nhiên là anh chàng La Địch này khá cứng rắn và không chịu xin lỗi.

La Địch cũng dứt khoát nói: “Anh dám động vào tôi, có tin hay không tôi gọi người thủ tiêu các anh.”
Sắc mặt của mọi người ở hiện trường, đặc biệt là Trương Cư Trung và Trương Tĩnh hoàn toàn thay đổi.

La Địch thuộc loại đào hoa có thâm niên, bối cảnh cũng không nhỏ, quan hệ xã hội phức tạp, nói không chừng có thể tìm được số lượng lớn kẻ liều mạng đến thì rất khó đối phó.

Trần Ninh cười lạnh: “Anh gọi người thủ tiêu chúng tôi sao?”
“Được rồi, bây giờ anh gọi cho họ đi.”
“Hãy phát huy hết khả năng của anh, gọi những người ủng hộ lớn nhất của anh.

Tôi muốn xem ai đã cho anh sự can đảm khiến anh trở nên kiêu ngạo như vậy.”
La Địch không ngờ Trần Ninh lại cho anh ta cơ hội gọi điện thoại bèn cười gằn nói: “Nhóc con, anh đây là đang tìm chết!”
Vừa nói, anh ta vừa gọi ngay cho một đàn anh trong giới ngầm của thành phố Trung Hải cầu cứu: “Đúng, đúng, đúng, tôi bị bắt nạt ở quán trà Trung Hoa.”
“Họ muốn tôi quỳ xuống liếm sạch nước bọt của tôi.

Ông chủ Thạch xin hãy đưa người đến giải cứu tôi.”
Gọi xong, La Địch ngắng đầu nhìn Trần Ninh cười: “Các người xong đời rồi, ông chủ Thạch sẽ lập tức đưa người tới.

Tất cả các người chờ chết đi.”
Trần Ninh và Điển Chử nhìn nhau, và cả hai đều có chút khó hiểu.

Ông chủ Thạch?
Có một nhân vật như vậy trong thế giới ngầm của thành phố Trung Hải sao?
Không đến mười phút, một người mặc áo khoác da đen, cùng hàng trăm thủ hạ, đằng đằng sát khí xuất hiện.

Cha và con gái của Trương Cư Trung, cũng như những vị khách có mặt tại hiện trường, tái mặt vì sợ hãi khi nhìn thấy người đàn ông mặc đồ da đen.

“Trời ơi, chính là thủ lĩnh số một của Đồng Thiên Bảo, hoàng đề ngầm của thành phố Trung Hải.

Thạch Thanh, ông chủ Thạch!”
“Xong rồi, xong tồi.

Ông chủ Thạch là thân tín của Đỗổng Thiên Bảo.

Trong giới ngầm Trung Hải, có thể nói là dưới một người trên vạn người.

Nhà họ Trương và Trần Ninh sắp gặp xui xẻo rồi.”
La Địch nhìn thấy Thạch Thanh đền!
Lập tức vùng vẫy từ dưới đất chạy lên gặp anh ấy, cười nịnh nọt nói: “Ông chủ Thạch, anh tới rồi.”
Thạch Thanh mang theo thủ hạ đến hiện trường nhìn thấy Trần Ninh và Điển Chử, trái tim anh ấy đột nhiên run lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Anh ấy cố gắng ép sự kinh ngạc trong lòng xuống, quay đầu nghỉ ngờ hỏi La Địch: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
La Địch dương dương đắc ý chỉ vào Trần Ninh, kể lại toàn bộ những gì vừa xảy ra.

La Địch cuối cùng còn hét lên: “Ông chủ thạch, tên này vậy mà lại bảo tôi quỳ xuống xin lỗi và liếm sạch nước bọt trên mặt đắt.

Anh nói xem có quá đáng không?”
Thạch Thanh: “Không quá đáng!”

La Địch trong vô thức nói: “Đúng vậy, quá đáng quá … Hả?
Chờ đã, ông chủ Thạch, anh vừa nói cái gì?”
Thạch Thanh nheo mắt, ngữ khí không tốt đẹp gì nói: “Tôi nói yêu cầu của Trần tiên sinh không quá đáng chút nào!”
“Tôi muốn anh lập tức quỳ xuống xin lỗi Trương tiên sinh và Trương tiểu thư, nếu không tôi sẽ đánh gãy chân giúp anh quỳ xuống.”
Cái gì?
La Địch chết lặng!
Trương Cư Trung chết lặng!
Trương Tĩnh chết lặng!
Tất cả quan khách có mặt đều chết lặng!
Ngay khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Thạch Thanh đã chạy nhanh đến chỗ Trần Ninh, cúi chào rất khiêm tốn và kính cần: “Xin chào Trần tiên sinh!”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi không vui.

Hôm nay là bữa tiệc sinh nhật của ân sư của tôi, nhưng ân sư và con gái ông ấy đã bị xúc phạm trước mặt mọi người.”
Thạch Thanh đột nhiên quay đầu lại, nghiêm túc nhìn La Địch.

La Địch đã sợ hãi, trong lòng thầm kêu không hay, run rẫy nói: “Thạch, ông chủ Thạch, anh ta là ai?” Thạch Thanh tức giận nói: “Anh ấy là ông chủ của chủ nhân Đồng Thiên Bảo của tôi, Trần Ninh.”
“Ông chủ của tôi gặp Trần tiên sinh còn phải cung cung kính kính.

Sao anh dám vô lễ với Trần tiên sinh và cha con ân sư của anh ấy?”
“Người đâu, giúp tên này quỳ xuống xin lỗi!”
Trong số thuộc hạ của Thạch Thanh, lập tức có người bắt đầu động thủ.

Rắc rắc hai tiếng đã trực tiếp làm gãy chân La Địch.

La Địch hét lên, trực tiếp quỳ gối xuống trước Trương Cư Trung và Trương Tĩnh, vẻ mặt đặc biệt đau khổ.

Anh ta khóc lóc van xin sự thương xót: “Chú Trương, Tiểu Tĩnh, cháu biết mình đã sai, xin hãy tha thứ cho cháu, xin hãy tha cho cháu một con đường sống…”
Trương Tĩnh nhìn La Địch, người đang quỳ trước mặt cô ta cầu xin lòng thương xót.

Cô ta từ trong bàng hoàng nhớ ra năm đó mình bị một tên khốn bắt nạt, Trần Ninh không chút do dự đánh tên khốn máu chảy đầy đất, bắt tên khốn đó phải quỳ xuống cầu xin cô ta tha thứ.

Đó cũng là thời điểm cô ta bắt đầu thích Trần Ninh.

Hình như sau khi cô ta tỏ tình với Trần Ninh rồi bị anh từ chối, cô ta mới bắt đầu hận Trần Ninh …
Giờ phút này, trong lòng nhớ tới năm đó, cô ta không khỏi dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Ninh.

Trương Cư Trung thấy La Địch đã bị Trần Ninh dạy dỗ và nhận cái kết xứng đáng, nỗi bắt bình trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa, còn có một loại vui mừng phần khỏi.

Ông ấy ngẳng đầu, trầm giọng chửi rủa: “Chúng tôi không quan tâm đến cậu, cậu lập tức cút khỏi đây!”
Hai tên thủ hạ bị thương của La Địch cũng bò dậy đỡ La Địch bị gãy chân hoảng loạn bỏ chạy..