Chiến Long Vô Song

Chương 383: Là Thăm Hỏi Hay Là Xúc Phạm






Trần Ninh trực tiếp tát cho Lưu Tâm Di một cái tát rất mạnh.

Ngay cả trợ lý của Lưu Tâm Di, còn có các nhân viên bảo vệ đi cùng và những người xung quanh đều bị sốc.

Lưu Tâm Di ôm chặt khuôn mặt bị đánh của mình, không tin nhìn Trần Ninh, cả người run lên: “Anh đánh tôi, anh vậy mà dám đánh tôi?”
Vẻ mặt Trần Ninh hiếm khi tràn đầy tức giận như vậy, anh chỉ vào mấy binh sĩ chống lũ xung quanh, tức giận nói với Lưu Tâm Di: “Cô có biết bọn họ là ai không?”
“Họ là những chiến sĩ!”
“Họ là những chiến sĩ chống lũ!”
Trần Ninh vô cùng tức giận hét to lên.

“Họ là những người lính của nhân dân, họ đang lấy mạng sống của mình để bảo vệ mấy người.”
“Cô vậy mà còn dám chê bai bọn họ, còn dám xúc phạm nói bọn họ là chó!”
“Họ vất vả sứt đầu mẻ trán đến mức này, ngay cả ăn cũng không được đến nỗi mệt mỏi quá ngủ thiếp đi.”
“Các người còn tác oai tác quái lên đầu bọn họ, còn dám đá bọn họ, các người đây là đang xúc phạm ai?”
Quần chúng có mặt tại đây nghe thấy máy câu này của Trần Ninh không khỏi thi nhau ủng hộ: “Chàng thanh niên này nói đúng, đám minh tỉnh các người thật quá không ra sao!”
“Đúng vậy, người ta mệt nhọc chống chọi với lũ thành dáng vẻ này rồi, các người còn chạy đến tác oai tác quái.”
“Đúng, còn là minh tinh nỗi tiếng nữa chứ, thật mất mặt!”
Các chiến sĩ chống lũ tại hiện trường nhìn Trần Ninh đều tràn đầy hưng phán, hai mắt đỏ hoe, đây là loại cảm động có thể lý giải được.


Lưu Tâm Di từ nhỏ đã lớn lên trong một gia đình giàu có, cảm y ngọc thực.

Kết quả học tập không cao, nhưng vì trong nhà có tiền và cũng có thêm vài phần sắc đẹp nên cô ta đã theo học trường diễn viên.

May mắn lại được một công ty giải trí phát hiện, có được hai kịch bản hay và đóng hai bộ phim truyền hình ăn khách, không hiểu sao lại trở nên nỗi tiếng và trở thành nữ thần trong tâm trí của nhiều người.

Cô ta lớn đến thế này rồi, đây là lần đầu tiên bị người ta tát, bị người ta mắng một cách thô bạo như vậy.

Hai mắt đỏ hoe, cô ta nhìn chằm chằm Trần Ninh hung hăng nói: “Anh là cái thá gì, cũng xứng trách mắng tôi?”
Nữ trợ lý mập mạp cũng định thần lại, cô ta điên cuồng lao về phía Trần Ninh, định cào xé Trần Ninh, miệng còn hung dữ chửi bới: “Đồ khốn nạn, dám đánh Lưu tiểu thư, lão nương xé xác anh.”
Ánh mắt Trần Ninh lạnh lùng, lật tay chính là một cái tát vang dội.

Bóp!
Cái tát này so với vừa rồi còn mạnh hơn!
Nữ trợ lý trực tiếp phun ra một ngụm máu trộn lẫn răng gãy, SN F 5::Á ngã xuông đât như một con lợn bị chọc tiết.

Trần Ninh vẫn còn tức giận, lạnh lùng nói với Lưu Tâm Di: “Tôi F$ ^..

®%: –:Á – Á ~ ~ * ^ “
muôn cô trịnh trọng xin lôi những chiên sĩ chông lũ đã bị cô sỉ nhục này!”
Lưu Tâm Di gào lên như bị mèo giẫm phải đuôi: “Cái gì, anh bảo tôi phải xin lỗi mấy tên bản thïu và hôi hám này sao, không đời nào!”
“Bảo vệ, bảo vệ đâu rồi, mấy người đều đã chết rồi sao?”
“Không nhìn thấy tên điên này đánh tôi, còn đánh trợ lý của tôi sao? Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau động thủ đánh chết anh ta cho tôi!”
Các nhân viên bảo vệ tại hiện trường lúc này mới từng người từng người một lấy lại tinh thần.

Bọn họ trở lại dáng vẻ hung tợn thường ngày, sau đó vây quanh Trần tiên sinh Ninh, cười xấu xa nói: “Cậu nhóc, cậu dám đánh Lưu tiểu thư và trợ lý của cô ấy, cậu chết chắc rồi.”
Nói xong, những tên này giơ nắm đắm lao về phía Trần Ninh.

Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, giơ chân đá vào nhân viên bảo vệ đang tính tiền lên phía trước.

Nhân viên bảo vệ bay bảy tám mét rồi mới nặng nề ngã xuống đất, xương lồng ngực gãy hét, đầu nghiêng sang một bên, hôn mê bắt tỉnh.

Lúc này, các chiến sĩ chống lũ tại hiện trường cũng không thể ngồi yên, lần lượt tiến lên, mở rộng vòng tay bảo vệ Trần Ninh, lớn tiếng nói: “Chúng tôi là chiến sĩ của nhân dân, sẽ không đánh nhau với mấy người, nhưng mấy người cũng đừng mong có thể đánh người.”
Lưu Tâm Di nhìn thấy các chiến sĩ chống lũ đang bảo vệ Trần Ninh ở hiện trường khiến nhân viên bảo vệ của cô ta không thể đến gần thì vừa lo lắng vừa tức giận hét lớn: “Đài trưởng, đài trưởng đâu?”
Chẳng máy chốc, một người đàn ông trung niên đeo cặp kính cận dày cộp đi tới cùng một vài người tùy tùng.

Người đàn ông trung niên này là Đường Bảo Khánh, giám đốc đài truyền hình Kim Lăng.


Đường Bảo Khánh nhìn thấy Lưu Tâm Di và trợ lý cùng các nhân viên bảo vệ của Lưu Tâm Di bị đánh thì bèm sầm mặt xuống, nghiêm nghị nói: “Ai mà gan to dám đánh người như vậy? Không biết Lưu tiểu thư là ngôi sao chúng tôi mời đến thăm hỏi các chiến sĩ chống lũ sao?”
“Ai đánh người, đứng ra đây cho tôi.”
Trần Ninh gạt những chiến binh chống lũ trước mặt sang một bên rồi sải bước ra ngoài: “Là tôi!”
Đường Bảo Khánh nhìn Trần Ninh từ trên xuống dưới, không vui hỏi: “Cậu là ai, ai cho cậu quyền đánh người?”
Trần Ninh cười lạnh: “Tôi là ai, ông còn chưa có tư cách có thể biết!”
Đường Bảo Khánh mở to hai mắt nhìn Trần Ninh, không thể tin được.

Lưu Tâm Di lập tức kêu lên: “Lãnh đạo Đường, anh nhìn thấy chưa?”
“Người này thật kiêu ngạo và vô lý.

Anh nhất định phải giúp chúng tôi giải quyết chuyện này.

Anh ta phải bị trừng phạt nghiêm khắc.”
Đường Bảo Khánh cũng tức giận trước thái độ của Trần Ninh, ông ta an ủi Lưu Tâm Di: “Lưu tiểu thư, cô yên tâm đi, tôi và ông chủ Bàng của các cô là bạn tốt, hơn nữa cô còn là do chúng tôi mời về.

Tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô trong chuyện này.

Lưu Tâm Di lập tức dựng thẳng lưng, phẫn nộ nhìn Trần Ninh, hung hăng nói: “Được, tôi muốn anh ta xin lỗi tôi, hơn nữa còn là quỳ trước mặt tôi xin lỗi.”
Đường Bảo Khánh đồng ý: “Được!”
Nói xong ông ta quay đâu nhìn Trân Ninh, ngữ điệu không chút hảo cảm nói: “Cậu nhóc, cậu gặp rắc rồi rồi.”
“Cậu vậy mà dám đánh Lưu tiểu thư, còn làm bị thương trợ lý và nhân viên bảo vệ của cô ấy.”
“Nếu truy cứu trách nhiệm hình sự thì cậu không chỉ phải đi tù mà còn phải bồi thường đến mức khuynh gia bại sản.”
Mọi người tại hiện trường, đặc biệt là những người chiến sĩ chống lũ lụt đều trở nên lo lắng sau khi nghe thấy vậy.

Mọi người nhìn thấy Trần Ninh ăn mặc bình thường đều cho rằng anh không phải người giàu có, có thể sắp phải khuynh gia bại sản và phải ngồi tù thật.

Đường Bảo Khánh lạnh lùng nói tiếp: “Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội.

Nếu cậu bằng lòng quỳ trước mặt Lưu tiểu thư mà xin lỗi, tôi có thể thay cậu cầu xin Lưu tiêu thư giúp cho cậu phải bồi thường ít hơn một chút.”
Trần Ninh cười lạnh nói: “Ha ha, người cần xin lỗi phải là cô ta.

Cô ta phải xin lỗi những người chiến sĩ chiến đấu chống lũ lụt tại hiện trường.

Đây là cơ hội cuối cùng của tôi cho cô ta.”
Lưu Tâm Di nghe vậy thì rất tức giận!
Đường Bảo Khánh cũng không dám tin nhìn Trần Ninh: “Cậu nói cái gì, cậu dựa vào đâu mà muốn Lưu tiểu thư xin lỗi?”
Trần Ninh hừ lạnh nói: “Ai cho cô ta tới đây, mục đích cô ta tới đây là gì?”
Đường Bảo Khánh cong môi: “Tất nhiên là đài truyền hình của chúng tôi đã mời Lưu tiểu thư đến thăm hỏi những chiến sĩ đang chiến đấu chống lũ lụt.


Lưu tiểu thư cũng rất hân hạnh nhận lời.

Không cần trả thù lao mà đến tuyến đầu của trận chiến lũ lụt để thăm hỏi.”
Trần Ninh chế nhạo: “Là đến để thăm hỏi hay là để sỉ nhục?”
Đường Bảo Khánh giật mình khi nghe vậy: “Hả?”
Trần Ninh ngay lập tức giải thích hành vi của đám người Lưu Tâm Di vừa rồi, bao gồm cả những nhận xét quá giới hạn của Lưu Tâm Di, còn có đám nhân viên bảo vệ của cô ta dùng chân đá tỉnh những người chiến sĩ chống lũ.

Đường Bảo Khánh nghe vậy lắc đầu ngán ngẩm: “Không thể nào, Lưu tiểu thư sao có thể nói các chiến sĩ chống lũ là chó, làm sao có thể chê họ vừa bản thỉu vừa hôi hám?”
Lưu Tâm Di nghe vậy đỏ bừng mặt, cô ta không thể không cúi đầu xuống, da mặt đỏ như bị lửa thiêu đốt.

Ánh mắt của những người tùy tùng và nhân viên bảo vệ của Lưu Tâm Di lóe lên sự lo lắng và xấu hỗ.

Đường Bảo Khánh không ngốc, lúc nhìn thấy phản ứng của Lưu Tâm Di và những người khác thì vẻ mặt của ông ta trở nên kỳ quái, ấp úng hỏi: “Lưu tiểu thư, chắc không phải cô nói như vậy đấy chứ?”
Lưu Tâm Di tức giận nói lớn: “Ở đây thực sự rất vừa bản thu vừa hôi hám.

Tôi vất vả như vậy đến thăm hỏi họ.

Phàn nàn một hai câu không được sao?”
Đường Bảo Khánh chính là một người lọc lõi, lập tức gật đầu, quay người lại nói với Trần Ninh: “Đúng vậy, Lưu tiểu thư chỉ là oán thán một hai câu thôi mà cậu đã làm quá lên, còn đánh người, thật sự là vô pháp vô thiên.”
“Tôi không nói lý với cậu nữa, cậu tốt nhất nên quỳ xuống xin lỗi Lưu tiểu thư ngay lập tức, nếu không thì cậu xong đời rồi.”
Trần Ninh cười nói: “Ha ha, muốn tôi quỳ xuống xin lỗi, các người không xứng!”
Đường Bảo Khánh dù sao cũng là lãnh đạo!
Nhìn thấy thái độ đó của Trần Ninh, ông ta tức giận đi tới, trợn mắt nói: “Tôi nói cậu là ai tại sao lại ngông cuồng như vậy, cậu thật sự cho rằng tôi không trị được cậu sao?”
Trần Ninh cười nói: “Ông muốn biết tôi là ai thì tự mình hỏi Vương Quýnh đi!”
Vương Quýnh sao?
Tỉnh tôn đại nhân!
Đường Bảo Khánh hoàn toàn tức giận: “Cậu là cái thá gì mà cũng dám gọi thẳng tên thật của tỉnh tôn đại nhân.

Cảnh sát giữ trật tự ở hiện trường đâu, mau chóng bắt tên này lại cho tôi.”