Chiến Long Vô Song

Chương 328: Tôi Của Bây Giờ Vẫn Là Sự Tồn Tại Tôn Kính




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit by Oneditor
Chẳng bao lâu, đoàn xe đã đến khách sạn Trung Hải.

Khách sạn Thái Tử là một trong những khách sạn cao cấp nhất ở thành phố Trung Hải.

Ngoài ra còn là động rửa tiền nỏi tiếng ở thành phố Trung Hải.

Ngay khi chiếc Bentley dừng lại trước khách sạn, Lâm Hải – người đang ngồi cùng tài xế, vội vàng bước xuống xe và tự mình mở cửa cho Trần Kiếm Đông đang ngồi ở ghế sau.

Trần Kiếm Đông cùng Tiểu Mã và Ngưu Ma Vương ra khỏi xel Anh ta nhìn khách sạn Thái Tử, Lâm Hải bên cạnh lập tức cười nói: “Đông thiếu, khách sạn này là khách sạn cao cấp nhất ở thành phố Trung Hải.

Ăn uống, ở, giải trí và tiện nghi kinh doanh đều đủ cả.

Tôi đã yêu cầu ông chủ của khách sạn để trước một tầng dành cho cậu.”
Trần Kiếm Đông ra hiệu: “Lâm Hải, lại đây một chút, để tôi nói với ông vài câu.”
Lâm Hải vội vàng đến gần, cười nịnh nọt nói: “Đông thiếu có gì căn dặn?”
Trần Kiếm Đông vỗ vỗ vai Lâm Hải, nhàn nhạt nói: “Ông làm rất tốt việc đón máy bay, điều tra thông tin của Trần Ninh và sắp xếp phòng khách sạn.

Rất tốt.”
Lâm Hải được Trần Kiếm Đông khen ngợi nên liền nở nụ cười.

Tuy nhiên, Trần Kiếm Đông lại tiếp tục: “Nhưng có một điều mà ông nên chú ý.


Sau này đừng giở trò với tôi, đừng tưởng bản thân ông thông minh, có thể lợi dụng tôi như bia đỡ đạn.”
Lâm Hải nghe vậy liền cả kinh, trong tiềm thức phủ nhận: “Đông thiếu, tôi không có…”
Trần Kiếm Đông chế nhạo: “Nhưng tôi nghĩ ông có, vậy là đủ.”
Lâm Hải sắc mặt xám xịt khi nghe lời này, mồ hôi lạnh toát ra.

Trần Kiếm Đông nháy mắt với Tiểu Mã bên cạnh!
Tiểu Mã hiểu ý, động tác nhanh như chớp.

Hắn nắm lấy cánh tay phải của Lâm Hải, trực tiếp bẻ gãy tay của Lâm Hải!
A…
Lâm Hải hét lên một tiếng!
Một nhóm vệ sĩ của ông ta vừa sốc vừa tức giận, họ lập tức lao tới.

Tiểu Mã, Ngưu Ma Vương, và hàng chục thuộc hạ của nhà họ Trần đứng sau Trần Kiếm Đông, giết chết tất cả.

Lâm Hải chịu đựng cơn đau dữ dội, giơ tay trái ngăn cản đám vệ sĩ của mình.

Vẻ mặt đau khổ nói: “Đừng lộn xộn, không muốn sống sao?”
*Đây là con của Trần gia, Đông thiếu gia!”
Lâm Hải bị gãy một cánh tay, còn không dám nổi giận.

Ông cúi đầu run giọng nói: “Đông thiếu, tôi biết mình sai rồi, sẽ không dám giở trò sau lưng với anh nữa.”
Khóe miệng Trần Kiếm Đông hơi nhếch lên.

Anh ta nhếch mép cười nhạo, vừa xoay người bước vào khách sạn, vừa nói: “Ngày mai tìm lý do chính thức thu xếp cho tôi gặp cô Tống Sính Đình.”
“Nhớ đừng dùng biện pháp mạnh.

Tôi không chỉ muốn chiếm được thân thể của nàng, mà còn muốn có cả trái tim của nàng.”
“Giết người ăn tim, thật nhàm chán khi chinh phục một người phụ nữ mà chỉ chỉnh phục thể xác của cô ấy, tôi muốn chỉnh phục luôn trái tim cô ấy.”
Lâm Hải cúi đầu, khẽ nói: “Đúng vậy, Đông thiếu!”
Ngày hôm sau, tại phòng tiếp tân, tập đoàn Ninh Đại.

Tống Sính Đình và một số nhân viên đích thân tiếp Lâm Hải đến thăm.

Tống Sính Đình nhìn Lâm Hải với cánh tay đang quấn băng thạch cao mà kinh ngạc: “Ông Lâm, có chuyện gì vậy?”
Lâm Hải cười nói: “Không có chuyện gì, tôi bị gãy tay.”
Tống Sính Đình nghe xong tỏ vẻ thông cảm, liền hỏi Lâm Hải tại sao?
Lâm Hải nói lời xin lỗi: “Sự việc mẹ của cô Tống bị chuỗi cửa hàng của chúng tôi lừa đảo.

Tôi đã nghe nói rồi, đó chỉ là sự cố của cửa hàng.

Tôi lần này đến đây đặc biệt xin lỗi gia đình cô.”
Trên thực tế, chuỗi cửa hàng Quý Phu Nhân chỉ là một trong số rất nhiều hoạt động kinh doanh của Lâm Hải.

Lâm Hải nằm trong top 10 người giàu nhất tỉnh Giang Nam!
Vậy mà chỉ một vấn đề nhỏ như vậy, mà ông ta đã đích thân đến Trung Hải chỉ để xin lỗi Tống Sính Đình.

Điều này khiến Tống Sính Đình cảm thấy Lâm Hải là một doanh nhân trung hậu và trung thự!

c Cô vội vàng nói: “Ông Lâm không phải xin lỗi.

Ông cũng đâu muốn như vậy, huống hồ chuyện này đã giải quyết xong.

Ông là tiền bối trong giới kinh doanh, đến xin lỗi đàn em như tôi.

Tôi ngại lắm.”
Lâm Hải cười nói: “Cô Tống tuy còn trẻ nhưng đã là nữ thần kinh doanh nỗi tiếng tỉnh Giang Naml”
“Không chỉ xinh đẹp mà khả năng kinh doanh của cô cũng thuộc hàng đỉnh”.

“Tập đoàn Ninh Đại đã tiếp tục gây quỹ và mở rộng.

Hiện giá trị thị trường của Tập đoàn Ninh Đại đã vượt quá 100 tỷ nhân dân tệ, và đã trở thành một doanh nghiệp nỗi tiếng ở tỉnh Giang Nam.”
Tống Sính Đình cười nói: “Chỉ may mắn thôi ạ!”
Lâm Hải cười nói: “Cô Tống khiêm tốn rồi!”
“Nhưng Tập đoàn Ninh Đại gần đây tung ra các sản phẩm vắc xin mà thị trường chỉ ở phía Nam.

Cô Tống có muốn mở cửa thị trường phía Bắc không?”


Tống Sính Đình nói một cách kỳ lạ: “Ngày thường chúng ta đi làm đâu có ghé qua tiệm Hạnh Phúc Chi Ước đâu.

Em không nghĩ là anh đi ngang qua, anh cố tình mua cho em đúng không?”
Trần Ninh mỉm cười, không phủ nhận.

Tống Sính Đình cảm thấy ngọt ngào.

Người chồng Trần Ninh này, luôn âm thầm bỏ công sức vì cô, không bao giò đòi hỏi.

Càng không bao giờ khoe khoang.

Cô ăn món bánh mà Trần Ninh mua cho cô một cách vui vẻ.

Sau đó kể cho Trần Ninh nghe chuyện của Lâm Hải.

Trần Ninh cười nói: “Chúng ta đã khiến chục chuỗi cửa hàng của Lâm Hải đóng cửa.

Vậy mà ông ta đến xin lỗi chúng ta và giới thiệu cho đối tác làm ăn rất mạnh, để chúng ta mở rộng thị trường phía Bắc?”
“Liệu ông ta có tốt bụng vậy không?”
Tống Sính Đình mở to hai mắt, kinh ngạc: “Anh cho rằng có bẫy sao? Thế buổi hẹn chiều nay, em từ chối vậy!”
Trần Ninh cười nói: “Nếu đã hẹn rồi, không thích lập tức từ chối.

Nếu mà anh đoán sai, mà Lâm Hải thật sự xin lỗi, thành tâm giới thiệu chúng ta đối tác làm ăn thì sao!”
“Thôi, buổi chiều anh cùng em đi xem bên kia có thủ đoạn gì không…”
Tống Sính Đình ngọt ngào trả lời: “Vâng, có anh đi cùng em sẽ an tâm hơn.”
Buổi chiều, Trần Ninh chỉ mang theo một người tùy tùng là Điển Chử, cùng Tống Sính Đình đến khách sạn Thái Tử.


Sảnh phía tây của khách sạn Thái Tử do Trần Kiếm Đông đặt trước.

Trần Kiếm Đông mặc một bộ đồ đen và ăn mặc như một hoàng tử quý tộc, đẳng sau anh ta là Tiểu Mã và Ngưu Ma Vương.

Phía sau nữa là hàng chục người đàn ông đang khoanh tay không biểu cảm.

Tống Sính Đình hơi sốc khi nhìn thấy Trần Kiếm Đông.

Bởi vì ngoại hình của Trần Kiếm Đông có chút gì đó giống với Trần Ninh.

Chỉ là Trần Kiếm Đông trông tuần mỹ và ôn nhu hon, trong khi Trần Ninh lại trầm mặc và khiêm tốn.

Tống Sính Đình không khỏi hoài nghỉ: “Anh có phải chính là người giàu phương Bắc mà ông Lâm nói – Trần Kiếm Đông không?”
Khi Trần Kiếm Đông nhìn thấy Tống Sính Đình, ánh mắt anh ta liên lóe lên với vẻ ngạc nhiên.

Anh ta đưa tay về phía Tống Sính Đình và nở nụ cười: “Vâng, tôi là Trần Kiếm Đông.

Rất vui được gặp cô Tống!”
Tống Sính Đình không bắt tay Trần Kiếm Đông, chỉ nói: “Xin lỗi, chồng tôi không thích tôi bắt tay với đàn ông…”
Lúc này, Trần Kiếm Đông liền chuyển ánh nhìn qua Trần Ninh, nụ cười của anh ta biến thành giễu cợt, châm chọc nói: “Ha ha, Trần Ninh, đã lâu không gặp!”
Tống Sính Đình mở to hai mắt: “Hai người quen nhau?”
Trần Kiếm Đông đắc thắng nói: “Tất nhiên là chúng tôi biết nhau.

Tôi và Trần Ninh là anh em cùng cha khác mẹ!”
“Lúc trước Trần Ninh là thiếu gia nhà họ Trần, còn tôi là con hoang của nhà họ Trần.

Thân phận và địa vị của tôi đều kém xa anh ấy.”
“Chỉ là sau này, anh ta bị đuổi khỏi nhà họ Trần, lang thang như một con chó hoang!”
Nói đến đây, Trần Kiếm Đông kiêu ngạo hướng về Trần Ninh: “Bây giờ, thân phận của chúng ta được hoán đổi.

Tôi là thiếu gia nhà họ Trần, còn anh, chỉ có thể đánh giày cho tôi.”
Trần Ninh nhìn Trần Kiếm Đông đang tràn ngập ưu thế.

Anh liếc nhìn Điển Chử bên cạnh, cũng cười theo.

Trần Ninh cười nói: “Tôi sợ sẽ làm cho cậu thất vọng.

Tôi bây giờ vẫn tồn tại sự tôn kính mà cậu từng hướng tới.”