Một Nước tranh này, ngoài ngài ra thì không có ai, ha ha.”
Ngụy Lâm là tổng chỉ huy của Quân khu Đông Hải, trấn giữ một phương, với lại mấy chữ này, mấy người ở đây đều cảm thấy Ngụy Lâm có thể đảm nhận được.
Mọi người đều cảm thấy lễ vật này Hải Bình Triều quả thật có lòng, với lại nịnh bỡ cũng xứng với đối phương.
Nhưng khiến cho mấy người Hải Bình Triều không ngờ tới là, Ngụy Lâm nghe xong lắc đầu, xua tay nói: “Không không không, người tài của Hạ Hoa chúng ta rất nhiều, càng không nói đến Kinh Thành trụ cột nhiều như mây.”
“Cũng không nói đến Triệu Nhã Long ở Tây Cảnh với Lưu Chắn Bình ở Giang Naml”
“Thiền Thiền là thiếu soái của Bắc Cảnh, Hoa Hạ chúng ta mấy năm gần đây những chiến thần với chiến công hiển hách, tôi còn xa mới với tới.”
“Thiếu soái Bắc Cảnh vốn có danh người lỗi lạc đế quốc, tôi làm sao dám với ông ta tranh cái danh này, mấy chữ người lỗi lạc của của đất nước kia, tôi nhất định không dám nhận.”
Hải Bình Triều nghe vậy sửng sốt, mọi người trong phòng cũng đều sửng sốt.
Thiếu soái Bắc Cảnh danh tiếng với người lỗi lạc của đế quốc, Ngụy Lâm không dám nhận bức tranh chữ này, vậy phải làm sao?
Tặng quà đối phương không dám nhận, không lẽ nào tự mình chán nản rồi nhận về?
Hải Bình Triều rốt cuộc là lão giang hồ, sau khi hơi sửng sốt, lập tức bình tĩnh trở lại, lập tức cười nịnh bợ: “Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần đế quốc, đúng là xứng với đánh giá người lỗi lạc đế quốc.
Có điều Ngụy thủ trưởng ngài trong lòng tôi, cũng là vật báu của quốc gia.”
“Tôi đoán rằng Ngụy thủ trưởng với thiêu soái Bắc Cảnh, đều là trụ cột của đất nước, chắc giữa hai người quan hệ rất tốt phải không?”
Ngụy Lâm nghe xong, cười lộ ra hàm ý sâu sắc, gật đầu nói: “Tốt, tôi với thiếu soái Bắc Cảnh quan hệ rất tốt.”
Hải Bình Triều lập tức nhân cơ hội nói: “Nếu đã như vậy, bức thư pháp này, sẽ do Ngụy thủ trưởng ngài nhận trước, hôm khác có cơ hội, ngài có thể tặng cho thiếu soái Bắc Cảnh, chỉ có thế mà thôi?”
Ngụy Lâm nhìn Hải Bình Triều một cái, có hàm ý khác nói: “Được, tôi sẽ hộ ông mang bức tranh thư pháp này tặng cho thiếu soái Bắc Cảnh, tôi đoán rằng ông ấy nếu nhận được bức tranh này, nhất định sẽ rất vui mừng.”
Hải Bình Triều nghe xong mặt mày hớn hở, bức tranh chữ này không những lấy lòng được Ngụy Lâm, còn có cơ hội trèo lên chiến thuyền Ngân Hà với thiếu soái Bắc Cảnh, ông ta cảm thấy vô cùng xúc động.
Ông ta nói liên tục: “Cảm ơn Ngụy thủ trưởng, thật là hy vọng có một ngày, nhìn thấy thiếu soái Bắc Cảnh và bức tranh chữ này.”
: Ngụy Lâm có hàm ý nói: “Ông yên tâm, chăng bao lâu nữa, ông sẽ gặp được thiếu soái Bắc Cảnh, thậm chí còn nhìn thấy bức tranh chữ này của ông.”
Hải Bình Triều còn tưởng Ngụy thủ trưởng sẽ giới thiệu thiếu soái Bắc Cảnh cho ông ta quen, cảm động dến nỗi khắp mặt đỏ bừng lên.
Ngụy Lâm để cho thuộc hạ nhận bức thư pháp, mời Hải Bình Triều ngồi xuống, dặn dò nhân viên cảnh vệ mang trà lên.
Ngụy Lâm chậm rãi thản nhiên uống trà, lãnh đạm hỏi: “Tôi vừa chân trước mới từ Kinh Thành trở về, lão Hải ông chân sau vội vã tới.
Nói đi, gấp gáp gặp tôi là có việc gì?”
Hải Bình Triều lộ ra vẻ cười đau khổ, đem chuyện con trai ông ta đụng phải mấy người lãnh đạo Đỗ Thiên Lâm, và hôm nay công khai xét xử nói ra.
Ngụy Lâm nhìn Hải Bình Triều một cái nói: “Lão Hải, hẳn là ông muốn tôi giúp cứu con trai ông?”
“Chuyện này không dễ đâu!”
Hải Bình Triều gấp gáp hỏi: “Tôi biết nghịch tử nhà tôi làm nhiều chuyện ác, lần này lại đụng phải Đỗ tướng quân, lại rơi vào tay quan tòa công chính liêm minh như Tử Trung Bình, đồng thời cũng đã công khai phán quyết, muốn quay lại không phải việc dễ dàng.”
Ngụy Lâm lãnh đạm hỏi: “Không phải muốn tôi giúp cứu con ông ra, đó là?”
Hải Bình Triều oán giận nói: “Con trai tôi rơi vào tay Tử Trung Bình công chính liêm minh, bị phán tử hình.”
“Việc này tên đầu sỏ chính là Trần Ninh!”
“Tên tiểu tử đó vô cùng huyênh hoang, ở khắp nơi không coi nhà họ Hải chúng tôi ra gì, còn nói rằng hủy diệt cả nhà họ Hải!”
Ngụy Lâm bình tĩnh nói: “Hẳn muốn nhờ tôi giúp ông đối phó Trần Ninh rồi?”
Hải Bình Triều vội vàng lắc đầu: “Không đúng không đúng, tôi làm sao dám làm phiền Ngụy thủ trưởng!”
“Tên Trần Ninh kia có tài cán gì đâu, nhà họ Hải chúng tôi trong chốc lát có thê tiêu diệt hắn ta.”
“Chỉ có điều tôi phát hiện phó tổng chỉ huy Quân khu Đông Hải của chúng ta, Đỗ Thiên Lâm tướng quân, ông ta dường như có chút thiên vị Trần Ninh…”
Ngụy Lâm cười nói: “Hơ hơ, tôi hiểu ý ông rồi, ông là kiêng dè Đỗ Thiêm Lâm thiên vị Trần Ninh, ông muốn tôi giáo huấn ông ta vài câu?”
Hải Bình Triều gấp gáp nói: “Không dám không dám, tôi chỉ muốn nhờ Ngụy thủ trưởng khuyên Đỗ tướng quân đừng có nhúng tay vào ân oán của tôi và Trần Ninh.
Ân oán giữa tôi và hắn ta, để chúng tôi tự giải quyết.”
Ngụy Lâm lập tức lớn giọng nói: “Chuyện này tôi có thể đồng ý với ông, tôi đảm bảo Quân khu Đông Hải trên dưới, sẽ không nhúng tay vào việc giữa ông và Trần Ninh, cuộc chiến đấu của hai người cũng vậy, muốn đánh nhau cũng được, chúng tôi sẽ không quản!”
Hải Bình Triều nghe xong vui mừng, phấn khởi nói: ‘Cảm ơn Ngụy thủ trưởng!”
Ông ta tâm trạng cảm động, ông ta cảm thấy Trần Ninh không có tài cán gì.
Chỉ có điều sợ hãi là con trai ông ta lâng này gặp trắc trở rồi, Đỗ Thiên Lâm dường như thiên vị Trần Ninh.
Ông ta sợ là sợ trong lúc nhà họ Hải đối phó với Trần Ninh, Đỗ Thiên Lâm lại một lần nữa giúp Trần Ninh.
Bây giờ có cấp trên của Đỗ Thiên Lâm, tổng chỉ huy Quân khu Đông Hải Ngụy thủ trưởng chính miệng hứa hẹn sẽ không can thiệp vào ân oán của nhà họ Hải và Trần Ninh, Hải Bình Triều cảm thấy ngày chết của Trần Ninh đã tới rồi.
Ông ta cảm ơn Ngụy thủ trưởng thêm ba lần nữa, sau đó dẫn theo thuộc hạ rời đi, về để tập hợp lực lượng, chuẩn bị tìm Trần Ninh phục thù.
Sau khi Hải Bình Triều rời đi!
Ngụy Lâm lấy bức tranh chữ vừa rồi ở trên bàn, mở ra nhìn thoáng mấy chữ to người lỗi lạc của quốc gia kia, khóe miệng khẽ nhéch lên, nở ra một nụ cười suy nghĩ.
Ông ta hét: “Trần Hài”
Lập tức, đội trưởng đội cảnh vệ Trần Hà nhanh chân bước vào, trầm giọng nói: “Có thuộc hại”
Ngụy Lâm cuộn tròn bức tranh đưa cho Trần Hà, dặn dò: “Cậu đem bức tranh chữ này, đem đi tặng cho thiếu soái, đồng thời nói với thiếu soái bức tranh này là do Hải Bình Triều tặng.”
Trần Hà đón lấy bức tranh, vang dội hữu lực nói: “Vâng, thuộc hạ lập tức đi ngay.”
Khách sạn American, cả nhà Trần Ninh đang ăn bữa tối.
Bọn họ đến Đông Hải đã là ba ngày, chuẩn bị ăn xong bữa tối, là quay về Trung Hải rồi.
Cả nhà họ vừa ăn no, Tống Sính Đình với Đồng Khả, Tống Thanh Thanh về phòng thu dọn đồ đạc, Điển Chử liền đến gặp Trần Ninh rồi.
Điễn Chử đưa cho Trần Ninh bức tranh cuộn tròn, cười và nói với anh ta lại lịch của bức tranh.
Trần Ninh nghe xong, mỉm cười thản nhiên nói: “Chúng ta tối nay quay về Trung Hải, Hải Bình Triều có phản ứng gì?”
Điền Chử nói: “Hải Bình Triều đang triệu tập số lượng lớn thuộc hạ, chuẩn bị tối nay tự mình dẫn người đi nửa đường giết thiếu soái ngài đó.”
Trần Ninh cười nói: “Hơ hơ, xem ra sau khi Ngụy tướng quân hứa hẹn Quân khu Đông Hải sẽ không nhúng tay vào việc này, Hải Bình Triều liền không kiêng nề gì rồi.”
Điển Chử nói: “Ngụy tướng quân sai đội trưởng cảnh vệ Trần Hà của ông ta, chuyển lời đến thiếu soái ngài, ngài có thể điều động tất cả bộ đội, đêm nay giúp thiếu soái ngài tiêu diệt nhà họ Hải.”
Trần Ninh xua tay, nói: “Ngụy tướng quân đã đồng ý với Hải Bình Triều là không nhúng tay vào việc này, chúng ta không thể để ông ấy thất tín như vây.”
“Đối phó với nhà họ Hải, vẫn là nên để người của chúng ta tự giải quyết thôi.”
Trần Ninh nói đến đây, lập tức dặn dò Điển Chử: “Truyền mệnh của tôi xuống, hỏa tốc điều động Bắc Cảnh mười tám ky binh, tiến đến Đông Hải.”
Điển Chử giương to đôi mắt, Bắc Cảnh mười tám ky binh, là vương bài bộ hạ của Trần Ninh.
Tuy rằng trong hàng ngũ chỉ có mười tám thành viên hợp thành! Nhưng trong mười tám người binh vương này được chọn ra từ ba mươi vạn chiến sĩ Bắc Cảnh mà tạo thành, đều có thể xứng danh là tử thần.
Bắc Cảnh ky binh đi đến nơi nào, kẻ địch không còn mảnh giáp.
Lần này Trần Ninh lại xuất động Bắc Cảnh mười tám ky binh đối phó nhà họ Hải, xem ra thật sự là muốn dẹp loạn nhà họ Hải rồi.
Điển Chử trầm giọng nói: “Tuân mệnh, thuộc hạ lập tức đi truyền lệnh, để Bắc Cảnh mười tám ky binh hỏa tốc đến đây.”