Lời chỉ trích của Tổng Sính Đình khiến cả nhà Tống Thanh Tùng đồng loạt nhìn sang.
Nhìn thấy Tổng Sính Đình, Tống Thanh Tùng không còn ân cần ôn hòa như vài ngày trước bán đất cho Tổng Sính Đình nữa, mà thay vào đó là vẻ mặt đầy thờ ơ.
Ông ta thản nhiên nói: “Tiểu Đình đến đấy à, thấy người lớn trong nhà không hỏi han mà còn phát cáu cái gì thế?”
Tổng Sính Đình tức giận hỏi: “Ông nội, rõ ràng mọi người biết mảnh đất ở khu Phượng Hoàng có vấn đề, tại sao còn bán cho cháu. Thế này chẳng phải ông cố ý lừa cháu à?"
Tống Thanh Tùng bật cười: “Có vấn đề à, vấn đề gì, sao tôi không biết?”
Tống Sính Đình đáp: “Mảnh đất đó thuộc khu bảo tồn sinh thái, không thể dùng để khai phá được, đừng nói ông nội với mọi người không biết chuyện này.”
Tống Thanh Tùng chớp mắt: “Ồ, có chuyện này à, tôi thật sự không biết đấy!”.
Tổng Sính Đình nghe thể thì tức giận, không ngờ ông nội lại trơ trẽn như vậy, đến lúc này rồi mà còn bảo không biết.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng nén cơn giận, sau đó bình tĩnh nói: "Ông nội, mảnh đất này thuộc khu bảo tồn sinh thái, không thể khai phá được.
Mảnh đất này đã có vấn đề, cháu muốn đề nghị hủy giao dịch lần này. Công ty chúng cháu trả lại đất cho ông, mọi người hoàn lại tiền cho công ty chúng cháu, thế nào?”
Tống Thanh Tùng nghe thế thì sa sầm mặt mày: “Hà, giao dịch của chúng ta đã kết thúc rồi, làm gì có chuyện nuốt lời.”
Tổng Sính Đình vội nói: “Nhưng đất có vấn đề."
Tổng Thanh Tùng lạnh lùng cắt ngang: “Đó là vấn đề của công ty các người, tôi chỉ chịu trách nhiệm bán đất cho các người, đầu có đảm bảo với các người có thể khai phá đất đầu”
Tống Sính Đình rơm rớm nước mắt: “Ông nội, đây rõ ràng là ông lừa cháu!”
Tống Thanh Tùng cũng lười diễn với Tống Sính Đình nữa rồi, ông ta cười khẩy nói: “Lừa cô thì thế nào, thương trường thì không có tình nghĩa cha con, huống chi cô còn là đứa cháu gái tôi không thích.
Tôi bảo muốn cổ phần công ty của cô, cô cũng đâu có đồng ý bán cho tôi, dựa vào đầu mà tôi không thể lừa có chứ?
Nếu không phục thì có thể kiện tôi, nhưng mà tôi dám chắc cho dù có kiện thì cô cũng thua thôi, ha ha ha.”
Lúc này, đám người Tống Trọng Hùng với Tống Trọng Bình cũng đắc ý cười ha hả.
Tổng Trọng Hùng cười nhạo, nói với Tổng Sính Đình: “Ha ha, Tiểu Đình này, không thể trách chúng tôi được, muốn trách thì phải trách cô ngu quá. Phải rồi, nhà chúng tôi bán mảnh đất đó lời được hai trăm triệu, tối nay định đến nhà hàng Kim Ngọc Mãn Đường ăn bữa cơm chúc mừng, cô đi cùng không?"
Người nhà họ Tống lại phá lên cười.
| Tổng Sính Đình giận đến run cả người, nhưng cô lại bất lực không làm được gì.
Lúc Tổng Sính Đình mặt đầy tức giận đang chuẩn bị rời khỏi đây.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc của người đàn ông: Vợ, anh còn tưởng em đi đâu, hóa ra là đến đây à”.
Tống Sính Đình và cả nhà họ Tống đồng loạt quay về hướng phát ra giọng nói, sau đó nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, mắt sáng như sao từ ngoài cửa vào.
Người đàn ông cao lớn này không phải ai xa lạ mà chính là Trần Ninh.
Tống Sính Đình thấy Trần Ninh thì những uất ức trong lòng lập tức bùng nổ, cô buồn bã kêu Trần Ninh một tiếng, sau đó chạy | nhanh qua, nhào vào lòng Trần Ninh.
| Chỉ có lồng ngực ấm áp và vững chãi của Trần Ninh mới có thể an ủi cho sự uất ức của cô.
| Trần Ninh ôm Tổng Sính Đình, vuốt nhẹ tóc cô, dịu dàng an ủi: “Sao thế?"
Tống Sính Đình nghẹn ngào: “Ông nội với mọi người ức hiếp người quá đáng!”
Đám người Tổng Thanh Tùng lập tức hô lên, thuận mua vừa bán, sao có thể nói là ức hiếp chứ?
Trần Ninh cười nói: “Vợ, họ nói đúng đấy, thuận mua vừa bán, giao dịch thành công thì không được nuốt lời”
Đám người Tống Thanh Tùng nghe thế thì vui vẻ, cười nói: “Đúng đúng đúng, vẫn là Trần Ninh hiểu lý lẽ”.
Tổng Sính Đình nghe thể thì ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Trần Ninh, run giọng nói: “Trần Ninh, sao anh lại nói giúp bọn họ?"
- -----------------