viên khác. Đồng Kha đuổi việc tổng giám đốc Trình Thiếu Thu và nhân viên bán hàng Hoàng Lê, nhưng không hề động đến những nhân
Hơn nữa, Đồng Kha còn hứa với mọi người, lương tháng sau sẽ tăng mười phần trăm.
Nhân viên của cửa hàng Yêu Trọn Đời đều đồng loạt hoan hô, trong chốc lát đã tiếp nhận bà chủ mới rồi.
Đồng Kha nhìn Trần Ninh, cô cho rằng, cho dù cô có ký tên lên hợp đồng thu mua thì cô cũng chỉ là bà chủ trên danh nghĩa của cửa hàng trang sức mà thôi, cùng lắm cũng chỉ là bà chủ giả.
Dù sao, Trần Ninh phải dùng năm trăm triệu để mua lại cửa hàng này, sao có thể thật sự tặng cho người khác được chứ?
Cô không biết rằng, Trần Ninh không hề để tâm đến cửa hàng trang sức này.
Trần Ninh dặn mấy người Điển Chử quay về, còn anh và Đồng Kha cầm chiếc hộp đựng sợi dây chuyền Trái tim vĩnh hằng kim cương màu hồng, vẫn lái chiếc xe Volkswagen Polo cũ về nhà.
Trên đường, Đồng Kha không nhịn được, hỏi Trần Ninh: "Anh rể, anh không có việc làm, thì sao lại có nhiều tiền như vậy?"
Trần Ninh nhàn nhạt nói: "Anh đã từng nói anh không có việc làm, nhưng anh chưa từng nói anh không có tiền"
Đồng Kha nghe vậy liền sững sờ, đúng thế, cô chỉ biết Trần Minh không có việc làm, nhưng không có việc làm không có nghĩa là không có tiền, đây là hai chuyện khác nhau.
Đồng Kha lại hỏi: "Theo như em được biết, cửa hàng Yêu Trọn Đời là cái cây hái ra tiền của nhà họ Trình, trị giá trên tám trăm triệu. Chỉ trong mười phút, anh làm sao có thể mua lại cửa hàng trang sức từ trong tay Trình Sơn Hải với giá năm trăm triệu
the."
| Trần Ninh bình tĩnh nói: "Bởi vì, điều kiện anh đưa ra khiến ông ta không thể từ chối."
Đồng Kha nghe vậy, không nhịn được trợn mắt, câu trả lời này của Trần Ninh có cũng như không.
Nhưng mà, cô phát hiện.
Ông anh rể này của cô dường như luôn che giấu thực lực.
Bề ngoài giống như kẻ không có công ăn việc làm, thực chất lại thâm sâu khó đoán.
Cô càng nghi ngờ Trần Ninh hơn, nghi ngờ anh chính là vị anh hùng đã cứu cô ở câu lạc bộ Lam Thiên ngày hôm qua.
Nhưng đáng tiếc, Trần Ninh không chịu thừa nhận.
Cô nhìn mặt Trần Ninh, cảm thấy càng nhìn càng thích, trong đầu nghĩ, tại sao lúc mới gặp mặt anh, cô lại không phát hiện ra nhỉ?
Trở về khu biệt thự Giang Tân Garden, Trần Ninh dặn Đồng Kha không được nói chuyện anh thu mua lại cửa hàng trang sức cho cả nhà Tổng Sính Đình biết.
Hơn nữa, sợi dây chuyền Trái tim vĩnh hằng kim cương màu hồng, trị giá một trăm triệu này cũng phải nói là đồ giả.
Đồng Kha không thể hiểu nổi, trợn mắt hỏi: "Tại sao chứ?"
Trần Ninh nói: "Chị họ, dì và chủ của em đều không muốn anh phung phí tiền bạc. Nếu như họ biết được giá trị thực sự của sợi dây chuyền này thì sẽ mắng anh đấy".
Đồng Kha nghe thấy vậy liền bừng tỉnh, đồng thời không nhịn được, lẩm bẩm: "Anh rể, anh đối với chị em thật tốt!"
| Trần Ninh mỉm cười nói: "Hờ hờ, cô ấy là vợ anh, hơn nữa, cô ấy từng chịu khổ vì anh, anh đương nhiên phải đem lại cho cô ấy
những gì tốt nhất rồi."
Hai người Trần Ninh và Đồng Kha cũng nhau vào nhà, con gái Tống Thanh Thanh hoan hô chạy tới: "Ba, dì!"
Trần Ninh cúi xuống, bế con gái lên, cô bé nhìn thấy hộp đựng trang sức trên người anh, tò mò hỏi: "Ba, đây là gì vậy, là socola ba mua cho con à?"
Lúc này, Tổng Sính Đình, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đồng loạt nhìn anh.
Trần Ninh thấy hộp quà nhỏ bị mọi người nhìn thấy rồi, anh cũng không cần phải giấu diếm nữa, trực tiếp lấy ra, cười nói: "Ngày mai là sinh nhật mẹ của con, đây là quà ba mua tặng mẹ"
Trong nháy mắt, Tống Thanh Thanh, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều rất hứng thú.
Ngay cả Tổng Sính Đình cũng tò mò Trần Ninh chuẩn bị quà gì cho cô?