Chiến Long Vô Song

Chương 215: Anh không thể nói ít đi được à!






Phùng Bảo Lại cứng mồm, ngụy biện: "Tôi thừa nhận cậu rất có bản lĩnh, tôi không đánh lại cậu. Nhưng hôm qua đúng là tôi | giúp đỡ người gặp nạn, liều chết để cứu cố Đồng..."

Phùng Bảo Lại chưa nói xong, Trần Ninh giơ chân đạp lên cẳng chân hắn.

Rắc, cẳng chân của Phùng Bảo Lại bị Trần Ninh đạp gãy, đau đến mức khiến hắn kêu như mổ lợn: "A!"

Trần Ninh lạnh lùng nói: "Trước mặt tôi, tốt nhất anh nên bỏ cái thói vô lại đấy đi. Tôi hỏi lại một lần nữa, anh bắt nạt em họ tôi. như thế nào?"

Phùng Bảo Lai biết lần này gặp phải kẻ mạnh, nếu hắn không ngoan ngoãn khai ra thì Trần Ninh có thể sẽ bẻ gãy toàn bộ xương trên người hắn.

Hắn toát mồ hôi lạnh, mếu máo khai ra: "Tôi sai rồi, em họ tôi Lương Cẩm Vinh nói rằng có một cô gái nhà giàu xinh đẹp đang tìm người đàn ông đã cứu giúp cô ấy. Em họ tôi bảo tôi giả làm người đàn ông đó, còn nói là vừa có được người vừa có được tiền..."


Trần Ninh nghe vậy, quay người nhìn Đồng Kha và Tống Sính Đình.

Tống Sính Đình nói với Đồng Kha: "Tiểu Kha, xem ra, người này không phải là anh hùng mà em đang tìm kiếm đâu"

Đồng Kha lạnh mặt, đi đến trước mặt Phòng Bảo Lai.

Phùng Bảo Lại chột dạ nói: "Tiểu Kha."

"Đừng gọi tôi là Tiểu Kha, anh không xứng gọi tôi như vậy. Thì ra anh là người mà thợ may Lương phái đến lừa tôi, thật đáng ghét!

Đồng Kha nói xong, đột nhiên đá mạnh vào chiếc chân không bị thương của Phùng Bảo Lại.

| Tuy sức lực của cô không bằng Trần Ninh, không thể đá gãy cẳng chân của anh ta.

Nhưng cô đi giày cao gót, cộng thêm việc cô đang tức giận, vẫn đủ để khiến Phùng Bảo Lại kêu rên thảm thiết.

Đồng Kha đá mạnh vào chân Phùng Bảo Lai rồi cùng Tổng Sính Đình tức giận rời đi.

| Trần Ninh lắc đầu cười, sau đó nói với Phùng Bảo Lại đang nằm dưới đất: "Anh tự cút hay để tôi báo cảnh sát?"

Phùng Bảo Lại run rẩy nói: "Tôi tự đi, tôi tự đi."

Hắn nói xong bèn nhấc cái chân bị gãy lên, lủi thủi rời đi.

Khi Trần Ninh đến sảnh chờ thì Tống Sính Đình và Đồng Kha đang ngồi trên ghế sofa.


Tống Sính Đình an ủi Đồng Kha: "Đừng thất vọng, lần này gặp phải tên giả danh, biết đâu lần sau có thể tìm được người đã giúp em thì sao, chưa biết chừng còn là một anh chàng đẹp trai ấy chứ.

Đồng Kha không nói gì, Trần Ninh đi tới nói: "Anh cảm thấy nếu người đó không để lại tên tuổi và phương thức liên hệ thì em đừng tìm người đó nữa. Biết đâu người ta đã có vợ con rồi, sẽ không thích em đâu."

Đồng Kha mở to mắt, tức giận mắng: "Trần Ninh, phủi phui cái miệng anh!".

Tống Sính Đình cũng không nhịn được, nhấc chân đang đi giày cao gót lên, đá nhẹ vào chân Trần Ninh, trách: "Trần Ninh, anh không thể nói ít đi được à!"

Trần Ninh định nói là anh chỉ nói sự thật mà thôi, nhưng nhìn điệu bộ muốn giết người của Đồng Kha và dáng vẻ trách móc của Tổng Sính Đình, anh chỉ đành im miệng.

Buổi trưa, Trần Ninh cùng Tổng Sính Đình và Đồng Kha trở về nhà.

| Tống Trọng Bân đang nấu cơm dưới bếp.

Tống Thanh Thanh đang xem ti vi ở phòng khách, còn Mã Hiểu Lệ đang khâu lại cúc cho chiếc áo sơ mi nam.

Tống Sính Đình vào phòng nói: "Ôi, thơm quá. Ba đang nấu món gì vậy?"

Cô nói xong, mặt tràn trề hy vọng đi vào bếp.

Đồng Kha đang định chào Mã Hiểu Lệ, đột nhiên nhìn chiếc áo sơ mi bà đang khâu trên tay, nhất là khi nhìn thấy mấy chiếc cúc áo còn lại.

Cô chợt mở to mắt, khuôn mặt vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.


Bởi vì, trừ mấy chiếc cúc mà Mã Hiểu Lệ vừa khâu lại, mấy chiếc cúc còn lại trên chiếc áo sơ mi này giống y hệt chiếc cúc cô giữ gìn trong ví.

Cô cố kìm nén tâm trạng kinh ngạc của mình, giả vờ tò mò hỏi: "Dì, dì đang khâu áo cho ai thế?"

Mã Hiểu Lệ cười hiền hậu: "của anh rể cháu - Trần Ninh đấy, nó hay bừa bãi, áo vừa cởi ra liền vứt ở một xó. Dì dọn phòng nhìn thấy, phát hiện bị mất mấy chiếc cúc nên khâu lại.

Đồng Kha nuốt nước bọt, nhìn Trần Ninh đang đứng bên cạnh.

| Biểu cảm của Trần Ninh như bình thường, chỉ thấy anh nói vọng vào trong bếp: "Ba ơi, vợ ơi, đã được ăn chưa ạ, con đói lắm.

rồi!"

Đồng Kha thấy Trần Ninh không có công ăn việc làm gì, là một tra nam được vợ bao nuôi ăn no chờ chết.

Suy nghĩ trong đầu lại lung lay: Tên này chẳng hợp với hình tượng anh hùng quên mình giúp đỡ người bị nạn chút nào cả!

Chẳng lẽ là trùng hợp, áo sơ mi của anh ta cũng có cúc áo giống như vậy, vừa hay chiếc áo sơ mi này cũng bị đứt cúc à?