Chiến Long Vô Song

Chương 214: Cậu dám trêu tôi cậu chết chắc rồi






Đồng Kha cảm thấy Trần Ninh cố tình kiếm chuyện, cô tức giận, định mắng Trần Ninh nhiều chuyện.

Nhưng Tổng Sính Đình kéo cô lại, thì thầm: "Tiểu Kha, chị và anh rể em cũng chỉ lo em bị lừa. Chị cũng cảm thấy người đàn ông này, dáng người to béo chậm chạp, không giống người giỏi đánh nhau. Để anh rể em kiểm chứng một chút cũng tốt."

Đồng Kha không ưa Trần Ninh, nhưng cũng nghe lời chị họ Tống Sính Đình.

Cô lườm Trần Ninh, hừ lạnh nói: "Vậy được, nếu như anh muốn kiểm chứng thực lực của Bảo Lại, vậy thì anh và Bảo Lại thử sức với nhau đi. Nhưng mà, nếu anh bị Bảo Lại đánh bị thương thì đừng có hối hận đấy"

Trần Ninh mỉm cười, nói: "Được!"

Phùng Bảo Lại nghe xong liền biết, nếu như hôm nay hắn không đánh nhau với Trần Ninh một trận, hoặc là nếu như không đánh bại được Trần Ninh thì ngay cả Đồng Kha cũng sẽ nghi ngờ hắn.


Vì vậy, hắn hung ác nhìn chằm chằm Trần Ninh, lạnh lùng nói: "Nhóc con, nếu như cậu muốn tự rước nhục vào thân thì đừng trách tôi không khách sáo" Quay lại Tamlinh247.com đọc tiếp bạn nhé!!

Trần Ninh không nói gì, ngoắc tay: "Lên đi!"

Nhân viên bán hàng tại phòng trưng bày thấy đám người Trần Ninh sắp đánh nhau ở đó, sợ hãi, vội vàng chạy đến ngăn cản.

Nhưng, đúng lúc này, Lý Kiện Mẫn xuất hiện. Lý Kiện Mẫn ngăn nhân viên bán hàng lại, bình tĩnh nói: "Cậu Trần là khách hàng quan trọng nhất của chúng ta, đừng nói đến việc cậu ấy đánh nhau ở đây, cho dù cậu ấy đập nát cả cửa hàng 4S này thì cậu ấy cũng có thể đến được."

Mấy nhân viên bán hàng xung quanh kinh ngạc nhìn Trần Ninh.

Phùng Bảo Lại hung hăng lao tới, giơ tay đấm Trần Ninh.

Trần Ninh nghiêng người, gạt chân.

Phùng Bảo Lại bị gạt ngã sấp mặt.

Đồng Kha thấy vậy liền nhíu mày.

Tổng Sính Đình thì thầm nói: "Tiểu Kha, em bảo là hôm qua anh ta đánh bại mười mấy người để cứu em. Chị thấy thực lực của anh ta không giống vậy, em chắc chắn là anh ta chứ?"

Phùng Bảo Lại mặt đỏ bừng đứng dậy, xấu hổ, tức giận nói: "Nhóc con, cậu dám trêu tôi, cậu chết chắc rồi"


Hắn nói xong, dồn hết sức lực, đấm Trần Minh một lần nữa.

Đáng tiếc, hắn liên tiếp đầm mấy củ, nhưng Trần Ninh đều nhẹ nhàng tránh được.

Trần Ninh giống như đang đi dạo vậy, vô cùng điêu luyện.

Phùng Bảo Lai thì hoàn toàn ngược lại, đánh đầm lộn xộn, còn chẳng đụng tới được một sợi tóc của Trần Ninh, lại còn khiến bản thân mệt bở hơi tai.

Tổng Sính Đình liên tục lắc đầu, nhìn Đồng Kha.

Đồng Kha cắn môi, không nói lời nào.

Cô nhìn ra một chút manh mối, Phùng Bảo Lại rất có thể là một anh hùng rởm.

Phùng Bảo Lai giận đùng đùng, đỏ mặt gân cổ nói với Trần Ninh: "Có giỏi thì đừng có tránh, mẹ nó, cậu có dám đánh với tôi một trận đàng hoàng không?"

Trần Ninh nói: "Được!"

Trần Ninh vừa nói xong, liền bước tới, giơ nắm đấm lên.

Cú đấm này nhanh như chớp, mạnh mẽ như sẩm.


Phùng Bảo Lại làm sao có thể chịu được?

Trơ mắt nhìn nắm đấm của Trần Ninh không ngừng phóng to trước mắt mình.

Bốp!

Phùng Bảo Lại cảm thấy như bị búa đập vào mặt vậy, bốn một tiếng, ăn một đấm, ngã lăn ra đất.

Trần Ninh đấm gãy mũi Phùng Bảo Lai.

Phùng Bảo Lại bị đánh đến nỗi mặt đầy máu, suýt ngất.

Nhưng hắn còn chưa kịp ngất thì Trần Ninh đã bước tới.

Trần Ninh cái nhìn Phùng Bảo Lai, lạnh nhạt nói: "Chút bản lĩnh này của anh mà cũng dám giả danh người khác à. Khai thật ra, anh bắt nạt em họ tôi như thế nào?"