Lúc này Lý Phi Bằng muốn bật khóc, hận không thể bịt miệng Hoàng Viễn Đông để tên này đừng nói lung tung nữa.
Còn báo lên trên nữa chứ, vị Trần Ninh trước mặt chính là thiếu soái của quân đội biên giới phía Bắc, chiến thần của Hoa Hạ.
Ông còn trừng trị cậu ấy thật nghiêm khắc? Cậu ấy không nghiêm trị ông đã là tốt lắm rồi.
Lý Phi Bằng muốn khóc mà không ra nước mắt, vừa xoa mồ hôi trán vừa nói với Trần Ninh và Điển Chử với dáng vẻ tội nghiệp: "Hiểu lầm, nhất định là trong chuyện này có rất nhiều hiểu lầm..."
Điển Chử lạnh lùng hừ mũi: "Tôi không cảm thấy có hiểu lầm gì. Tên này luôn miệng đòi báo cáo lên trên, vậy thì báo cáo đi! Các ông thuộc sự quản lý của thiếu tướng Vương Đạo Phương Quân khu Trung Hải, có số điện thoại của Vương Đạo Phương không? Không có thì tôi gọi giùm các ông!"
Điển Chử nói xong còn lấy điện thoại ra gọi điện cho Vương Đạo Phương thật.
Sau khi kết nối cuộc gọi, Điển Chử nói thẳng: "Thiếu tướng Vương, tôi cảm thấy phải chăng Hoàng Viễn Đông trong lực lượng vũ trang Trung Hải của các ông cần phải điều động chức vị. Điều ông ta xuống cơ sở học hỏi kinh nghiệm được chứ?"
Hoàng Viễn Đông nghe thấy Điển Chử nói vậy, trái tim đập thình thịch, lòng dấy lên linh cảm xấu.
Sau khi nói xong, Điển Chử bật chế độ loa ngoài rồi đưa điện thoại cho Hoàng Viễn Đông.
Hoàng Viễn Đông nơm nớp lo sợ, nhưng cuộc gọi này kết nối với Vương Đạo Phương, ông ta nào dám không nhận, bèn đón điện thoại bằng hai tay.
| Ông ta dè dặt nói "alo" với điện thoại.
Sau đó, giọng nói vang dội và mạnh mẽ của Vương Đạo Phương truyền qua điện thoại: "Lão Hoàng đấy à?"
Hoàng Viễn Đông nhận ra đúng là giọng của thiếu tướng Vương, giọng nói run rẩy vì sợ hãi: "Thưa thủ trưởng, là tôi!"
Vương Đạo Phương chậm rãi cất lời: "Ông xuống cơ sở học hỏi kinh nghiệm nhé! Tôi sẽ bảo Lý Phi Bằng sắp xếp ông vào ban hậu cần - cấp dưỡng làm bếp trưởng. Thông báo giáng chức của cậu sẽ được truyền đạt xuống bên dưới."
Đùng đoàng!
Hoàng Viễn Đông có cảm giác như sét đánh giữa trời quanh, ngây ngẩn cả người.
Bị giáng chức từ trung đoàn trưởng quân dự bị xuống bếp trưởng ban hậu cần - bếp núc luôn.
Có lẽ sĩ quan cấp tá như ông ta sẽ bị giáng cấp thành sĩ quan cấp thấp nhất.
Chẳng khác nào ném thẳng ông ta xuống mười tám tầng địa ngục!
Hoàng Viễn Đông run rẩy nói: "Thủ, thủ trưởng, tôi... tôi.." Đọc truyện nhanh nhất tại Tamlinh247.com
Vương Đạo Phương ngắt lời: "Được rồi, tôi buồn ngủ, phải nghỉ ngơi đây. Thế nhé!
Ngoài ra, nhớ dẫn theo Lã Đại Xuân và Hoàng Thiếu Duy đến ban cấp dưỡng bầu bạn cùng ông."
Lần này, không chỉ có Hoàng Viễn Đông hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng.
Mà ngay cả Lã Đại Xuân và Hoàng Thiếu Duy cũng mặt xám như tro tàn. Không ngờ hai người bọn họ cũng bị xử phạt cùng.
Đám người Hoàng Viễn Đông không biết Vương Đạo Phương từng là cấp dưới của Trần Ninh.
Nếu không có Trần Ninh cất nhắc, sẽ không có Vương Đạo Phương ngày hôm nay.
Đừng nói là Hoàng Viễn Đông, cho dù là Lý Phi Bằng.
Nếu dám làm chuyện gì xúc phạm đến Trần Ninh, Vương Đạo Phương sẽ lập tức xử lý không chút do dự.
| Vương Đạo Phương nói xong thì cúp máy luôn, không cho Hoàng Viễn Đông bất kỳ một cơ hội giãy giụa nào.
Hoàng Viễn Đông quay sang nhìn Điển Chử bằng ánh mắt chất chứa tuyệt vọng, tức giận và sợ hãi.
Điển Chử lạnh lùng nói: "Có phải ông không phục không? Tôi dễ tính lắm, nếu ông có gì bất mãn thì có thể nói ra"
Còn dám nói ra điều bất mãn nữa hả?
Lúc nãy Hoàng Viễn Đông bày tỏ bất mãn đã bị giáng chức xuống cơ sở tầng chót.
Nếu bây giờ tiếp tục tỏ ý bất mãn thì không chừng lần này Điển Chử sẽ lấy mạng của ông ta luôn.
Ông ta cúi đầu, ủ rũ đáp: "Không phải, tôi tâm phục khẩu phục, không có gì bất mãn cả."
Điển Chử quay sang nhìn Lý Phi Bằng: "Ông có ý kiến gì không?"
Lý Phi Bằng nhanh chóng liếc trộm Trần Ninh, sau đó cụp mắt trả lời: "Tôi cảm thấy cách giải quyết này rất hợp lý. Tôi giơ tay tán thành, không có ý kiến gì."
Hoàng Viễn Đông trợn to mắt, nhìn Lý Phi Bằng với vẻ khó tin.
Thường ngày Lý Phi Bằng nổi tiếng là bao che khuyết điểm và ngang ngược, sao tối nay lại rén thế?
Điển Chử thờ ơ nhìn mọi người xung quanh và cất giọng nói: "Nếu không ai có ý kiến gì thì tôi sẽ đưa Trần Ninh và Đổng Thiên Bảo đi. Rút quân!"
| Lính đặc công Mãnh Long có mặt tại đây lập tức đứng nghiêm, thu súng tiểu liên lại, chốt đạn, sau đó xếp thành hàng chuẩn
bị rút quân.
Nhưng Trần Ninh không vội rời đi mà nhìn về phía Lục Thanh Vân và Chúc Cửu Linh trong góc.
Cuối cùng tầm mắt anh dừng trên người Chúc Cửu Linh. Anh hờ hững nói: "Trước đây tôi đã cảnh cáo cậu tự giải quyết ổn thỏa, nhưng không ngờ cậu còn dám động đến tôi. Mọi hành động của cậu đã chọc giận tôi rồi đấy!"
Chúc Cửu Linh hoảng hốt không yên. Anh ta nhìn thẳng vào mắt Trần Minh với ánh mắt phức tạp.
Trần Ninh lạnh nhạt cất lời: "Tôi cho nhà họ Chúc các người thời gian một tháng để thoát ẩn hoàn toàn. Nếu không, tôi sẽ đích thân xóa sổ nhà họ Chúc các người"