Chiến Long Vô Song

Chương 201: Bị bao vây rồi






Trần Ninh thản nhiên nói: "Dù là ai có thân phận gì, mọi việc đều phải xét chữ "lý". Có lý thì đi đầu làm gì cũng được, vô lý thì nửa bước khó đi."

"Cậu đến đây để nói lý với tôi đấy à?" Hoàng Viễn Đông cười gắn: "Được! Vậy cậu nói xem tại sao cậu lại đánh cháu ngoại và con trai tôi ra nông nỗi này?".

Trần Ninh lạnh nhạt đáp: "Cháu ngoại của ông hành động lỗ mãng, đùa giỡn vợ tôi, còn sai vệ sĩ của mình đánh gãy tay chân tôi. Tôi chỉ đánh gãy một cánh tay của cậu ta, rất công bằng mà?

Còn con trai ông thì dẫn mấy chục người đến đập phá nhà hàng của người khác, còn ra lệnh đánh gãy tay chân của tất cả những người phản kháng. Tôi đánh gãy một cánh tay của cậu ta, vậy có tính là cậu ta gieo gió gặt bão không?"

| Hoàng Viễn Đông vừa tức giận vừa bực bội: "Nói như cậu thì tôi sai người đập phá nhà hàng của Đổng Thiên Bảo, đánh cậu ta cùng đàn em của cậu ta bị thương, có phải cậu cũng muốn dạy tôi một bài học không?"


Trần Ninh cười khẽ: "Xem ra ông vẫn hiểu lý lẽ đấy. Bây giờ tôi cho ông một cơ hội.

Ông lập tức thả Đổng Thiên Bảo ra, bồi thường mọi thiệt hại cho Đổng Thiên Bảo và xin lỗi anh ta. Vậy thì tôi có thể suy xét đến việc không tính sổ với ông"

Đám người Hoàng Viễn Đông, Lã Đại Xuân, Hoàng Thiếu Duy và Chúc Cửu Linh nghe Trần Ninh nói vậy, không nhịn được bật cười ha hả.

Thằng nhãi này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã đến lúc này rồi mà còn dám chém gió!

Hoàng Viễn Đông nở nụ cười dữ dằn: "Ha ha, cậu không tính sổ với tôi nhưng tôi muốn tính sổ với cậu đó!"

Hoàng Viễn Đông nói xong, quay đầu nhìn Hoàng Thiếu Duy và Lục Thanh Vân và hỏi: "Hai đứa muốn ba xả giận cho các con thế nào? Đánh chết bọn chúng tại đây rồi kéo ra bãi tha ma nhé?

Hay là sắp xếp bọn chúng đến mỏ khai thác trái phép, đào mỏ đến hết đời?"

| Lục Thanh Vân nói với vẻ mặt dữ tợn: "Cậu, cháu không có kiên nhẫn dằn vặt anh ta từ từ, cháu thích đơn giản bạo lực hơn.

Tối nay giết anh ta luôn đi!"


Hoàng Thiếu Duy cũng tán thành: "Thưa ba, con cũng cùng ý kiến với em họ, không để bọn họ sống qua tối nay"

Nghe hai người họ nói vậy, Hoàng Viễn Đông nói với Lã Đại Xuân: "Cậu nghe thấy cháu ngoại và con trai tôi nói rồi đấy, tiễn ba tên này lên đường đi!"

Hoàng Viễn Đông nói ra câu này, Trần Ninh vẫn bình tĩnh như thường, Đổng Thiên Bảo bình chân như vại. Nhưng Thạch Thanh không biết thân phận thật sự của Trần Ninh, sợ đến nỗi ngồi sụp xuống đất, mặt xám như tro tàn.

| Trần Ninh híp mắt: "Xem ra tôi đã cho ông cơ hội nhưng ông không cần."

Hoàng Viễn Đông cười lạnh: "Ha ha, đã chết đến nơi rồi mà còn nói năng ngông cuồng. Lã Đại Xuân, sao các cậu còn chưa hành động, lẽ nào tôi phải đích thân ra tay?"

Hoàng Viễn Đông vừa dứt lời, Lã Đại Xuân lập tức móc một khẩu súng ra rồi chĩa vào Trần Ninh, cười gần hỏi: "Nhóc con, sao cậu ngông thể?"

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động rầm rầm, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu gào hoảng hốt.

Sau đó, tiếng cảnh báo khẩn cấp trong lực lượng vũ trang vang lên inh ỏi.

Đám người Hoàng Viễn Đông vô cùng ngạc nhiên và thắc mắc, đang định hỏi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.


Đột nhiên, một cậu lính gác hoảng hốt xông vào, run rẩy nói: "Báo cáo, nguy rồi!"

Hoàng Viễn Đông nổi giận: "Chuyện gì mà cuống lên thể, còn ra thể thống gì nữa? Đừng quên các cậu là chiến sĩ dự bị, có gì đáng sợ chứ?"

Cậu lính gác luống cuống thưa: "Báo cáo, bên ngoài có một đội quân tinh nhuệ chính quy bao vây lực lượng vũ trang của chúng ta."

Hoàng Viễn Đông hét thất thanh: "Cậu nói gì cơ?"

Cậu lính gác hoảng sợ nói: "Binh đoàn đặc chủng Mãnh Long đến từ biên giới phía Bắc hùng hổ bao vây chúng ta.

Họ còn điều động xe tăng bọc thép, tuyên bố rằng nếu Trần Ninh và Đổng Thiên Bảo có bất trắc gì, họ sẽ san bằng nơi này"