Chiến Long Vô Song

Chương 125: Diễn như thật






Trần Ninh và Tống Sính Đình rời khỏi biệt thự Tống gia, lái xe trở lại công ty Ninh Đại.

Trên đường đi, Tống Sính Đình không giấu được vui mừng hỏi Trần Ninh: “Anh đã làm như thế nào vậy?”

Trần Ninh cười nói: “Anh gọi điện thoại cho thị trưởng nên ông ấy lập tức giúp anh sửa lại.”

Tống Sính Đình mở to hai mắt, nhìn Trần Ninh như một con quái vật, ấp úng nói: “Không phải chứ, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể để bảo thị trưởng làm việc sao? Người bình thường không thể làm được loại chuyện này đúng không?

Chắc anh có bí mật gì đó giấu em phải không?”

Trần Ninh cười nói: “Đúng là người thường không làm được, nhưng thị trưởng cũng là nễ mặt em nên mới mở cửa hào phóng giúp đỡ.”

Tống Sính Đình lúc này càng thêm bối rối, nghi ngờ hỏi: “Em sao?”

Trần Ninh mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì gần đây em đã trúng thầu làm đại lý vắc-xin ung thư gan, có thể thấy trước được trong tương lai công ty của em sẽ là đối tượng đóng thuế lớn ở thành phố Trung Hải. Đương nhiên, thị trưởng sẽ phải có chính sách quan tâm chút.”

“Vùng đất ở Phượng Hàng Xung không có tiềm năng khai phá thành điểm thu hút khách du lịch. Tất nhiên, thị trưởng sẵn sàng dựa vào điều này để thay đổi tính chất của vùng đất thành đất khai phá, cho phép xây dựng nhà máy.”

Sau khi nghe Trần Ninh giải thích, Tống Sính Đình lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cô cảm thấy rằng lãnh đạo thành phố thật sự quá quan tâm đến sự phát triển của các doanh nghiệp địa phương.

Đồng thời, cô lại cười nói với Trần Ninh: “Nhưng mà lần này, anh vẫn là người có công lớn nhát.”

“Nếu không phải anh kịp thời liên lạc với thị trưởng thì chuyện này sẽ không được giải quyết nhanh chóng và thỏa đáng như vậy.”

Hai người trở về công ty tập đoàn Ninh Đại, Tống Sính Đình Thành lập tức triệu tập cuộc họp các giám đốc cấp cao của công ty để thông báo tin vui.


Bóng đen bao trùm tập đoàn Ninh Đại đột nhiên tan ra, mọi người đều vui mừng phấn khởi.

Cứ tưởng công ty rơi vào bẫy của kẻ xấu thì thật là thảm.

Nhưng không ngờ con gà mái già trong nháy mắt biến thành chim, kinh doanh thua lỗ lại biến thành kinh doanh có lãi.

Công ty chỉ dùng 1 tỷ nhân dân tệ để có được mảnh đất trị giá 2 tỷ nhân dân tệ, tin tức này mà truyền ra thì ước tính giá cổ phiếu của công ty sẽ tăng trở lại.

Vấn đề sử dụng đất đã được giải quyết, chuyện thành lập nhà máy dược phẩm và các công việc chuẩn bị đã được hoàn thiện.

Buổi tối, Trần Ninh và Tống Sính Đình trở về nhà.

Lúc ăn tối, Tống Trọng Bân lo lắng hỏi về việc mua đất của Tống Sính Đình.

Tống Sính Đình cười khúc khích nói: “Vấn đề này đã có tin tốt, đã được giải quyết thành công.”

Tống Sính Đình kể cho mọi người nghe chuyện đã xảy ra.

Tống Trọng Bân và những người khác nghe xong, trái tim treo lơ lửng đều được đặt xuống, tất cả đều mỉm cười nói rằng thật là có ông trời phù hộ.

Chỉ có Đồng Kha nhìn chằm chằm Trần Ninh, thầm nghĩ: Cái gì mà thị trưởng coi trọng xí nghiệp địa phương, chỉ có mấy người mới tin lời giải thích này. Nếu như mình không đoán sai, hẳn là chính anh rễ làm, thị trưởng nào dám không nghe lời anh rễ nói?

Anh rễ thật là quá lợi hại!

Tống Sính Đình cười nói: “Ngày mai nhà máy sản xuất dược phẩm sẽ khởi công. Con vẫn chưa có ứng viên nào thích hợp cho vị trí giám đốc nhà máy.”

Trần Ninh lập tức nói: “Không có ứng viên thích hợp à, trước mặt không phải có một người sao?”

Lúc Tống Sính Đình nghe được lời nói của Trần Ninh, cô còn nghĩ Trần Ninh muốn làm giám đốc nhà máy dược phẩm nên kinh ngạc nhìn Trần Ninh: “Anh sao?”

Trần Ninh nghe vậy thì liên tục lắc đầu: “Không, không, không, anh không thể quản lý nhà máy, anh quá nghiêm khắc.”

Trần Ninh nói không phải là giả, nếu là giám đốc nhà máy, anh sẽ quản lý nghiêm khắc như quản lý một nhà máy quân sự, nhân viên của nhà máy chỉ sợ là đều bỏ chạy mát.

Tống Sính Đình tự hỏi: “Không phải là anh vậy thì là ai?”

Trần Ninh chỉ vào cha vợ bên cạnh là Tống Trọng Bân cười nói: “Cha làm giám đốc nhà máy. Năm đó cha học quản lý và cũng từng là tổng giám đốc công ty Thiên Tư. Cha có trình độ học vấn và kinh nghiệm. Chắc chắn sẽ có năng lực làm giám đốc nhà máy.”

Tống Trọng Bân đã thực sự vô cùng kích động trong lòng khi nghe Trần Ninh nói vậy!

Vẫn là con rễ ông hiểu ông nhát, biết rằng tham vọng của ông vẫn bừng bừng.

Tuy nhiên, ông vẫn hơi lo lắng nhìn Tống Sính Đình, căng thẳng nói: “Thực ra cha cũng chưa quá già, cũng muốn tìm việc gì đó để làm, nhưng không biết mình có đủ năng lực cho vị trí giám đốc nhà máy không?”

Mã Hiểu Lệ cũng không nhịn được nói với con gái:”Hay là cho cha con một cơ hội để thử xem?”

Tống Sính Đình cười khúc khích, cô cười nói: “Trần Ninh và mẹ đã tin tưởng vào khả năng của cha thì con là một đứa con gái đương nhiên cũng tin rằng cha là người duy nhất phù hợp với vị trí giám đốc nhà máy.”

Cả nhà vui mừng phấn khởi, thậm chí cả Tống Thanh Thanh cũng tham gia náo nhiệt, vui vẻ nói: “Ông nội là giám đốc nhà máy, ông nội là giám đốc nhà máy…”

Tống Trọng Bân vui mừng kích động, kéo con rẻ tốt Trần Ninh uống liên tiếp mấy chén, trong lòng thực sự vô cùng vui vẻ.

Sau bữa tối, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đưa Tống Thanh Thanh đi dạo, đây là thói quen mà Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ vẫn luôn duy trì trong nhiều năm qua.

Nhưng chưa đầy nửa giờ sau khi họ đi ra ngoài, Mã Hiểu Lệ đã gọi điện cho Trần Ninh và Tống Sính Đình. Mã Hiểu Lệ khóc trên điện thoại nói: “Tiêu Đình, cha con bị người ta đánh, toàn thân bê bết máu. Hai đứa mau tới đây…”

Còn nghe được tiếng khóc của Tống Thanh Thanh qua điện thoại.


Trần Ninh, Tống Sính Đình và Đồng Kha đều bị dọa một trận, vội vàng hỏi địa điểm, sau đó liền nhanh chóng đi tới.

Mấy người Trần Ninh chạy nhanh đến đường Dục Giang thì thấy Mã Hiểu Lệ đang đỡ Tống Trọng Bân ngồi trên một chiếc ghế đá bên đường.

Mặt Tống Trọng Bân bê bết máu, Mã Hiểu Lệ thì vô cùng lo lắng, Tống Thanh Thanh sợ hãi đứng đó đang khóc, có rất nhiều người qua đường đang chỉ trỏ.

Trần Ninh vội vàng tiến lên, lập tức kiểm tra vết thương của Tống Trọng Bân, Tống Sính Đình lo lắng đến mức nước mắt lăn dài, cô hỏi: “Cha mẹ, sao lại thành ra thế này?”

Mã Hiểu Lệ nói: “Vừa rồi chúng ta đang đi bộ thì thấy một nhóm người đang ăn vạ một chiếc xe. Cha con không chịu nổi nên đã tiến lên mắng mỏ đám người đó.”

“Nhưng cha con làm vậy là đã động vào bọn chúng. Đám ăn vạ đó đánh bị thương cha con sau đó chạy mắt.”

Tống Sính Đình nhìn cha bị đánh thành ra thế này thì nước mắt lưng tròng, cô trách: “Cha, cha đã từng này tuổi rồi, có chuyện gì thì báo cảnh sát là được rồi. Cha thật là quá cứng cỏi.”

Mã Hiểu Lệ cũng đau lòng nói: “Đúng vậy, giờ đám người đánh ông đã bỏ chạy, ngay cả chiếc xe bị ăn vạ cũng bỏ chạy rồi.

Ông không chỉ bị đau mà còn phải lo tiền thuốc men nữa.”

Trần Ninh kiểm tra vết thương của Tống Trọng Bân, ngẳắng đầu nói: “Mô mềm sống mũi bị thương nặng, trên người có nhiều vết bầm tím, chắc phải đưa cha đến bệnh viện chữa trị.”

Tống Trọng Bân vô cùng tức giận, túm lấy Trần Ninh tức giận nói: “Trần Ninh, trước cửa nhà mà còn bị đánh như thế này, cha không thể nuốt trôi được cục tức này. Con có thể tìm ra kẻ đã đánh cha để trừng phạt bọn chúng không?”

Tống Sính Đình cười khổ nói: “Cha, Trung Hải lớn như vậy, Trần Ninh làm sao có thể tìm được vài tên khốn nạn đánh cha chứ?”

Mã Hiểu Lệ cũng nói: “Đúng vậy, chỉ có thể thử gọi cảnh sát, nhưng có lẽ mọi người sẽ không để tâm đến những việc nhỏ như vậy.”

Tống Trọng Bân đau khỏ: “Vậy tức là tôi bị đánh mà không làm gì được sao?”

Trần Ninh an ủi: “Cha yên tâm, để Tiểu Đình đưa cha đi bệnh viện điều trị trước, sau này con sẽ bắt được bọn khốn nạn đánh cha đưa đến bệnh viện để cha trút giận.”

Tống Trọng Bân nghe vậy thì sững sờ: “Con rễ ngoan, con nói rồi đấy nhé!”

Tống Sính Đình lái xe đến bệnh viện cùng với Mã Hiểu Lệ, Tống Trọng Bân và Tống Thanh Thanh.

Đồng Kha ở lại cùng Trần Ninh đi tìm băng nhóm lưu manh đó.

Trần Ninh lấy điện thoại di động ra gọi cho Điển Chử: “Anh giúp tôi sử dụng hệ thống giám sát mạng để điều tra xem ai đã hại cha vợ tôi?”

Điển Chử: “Tuân lệnh!”

Không đến ba phút, Điển Chử đã có tin tức.

Anh ấy nói với Trần Ninh rằng chính là một nhóm xã hội đen ở thành phố Trung Hải đã làm Tống Trọng Bân bị thương.

Tổng cộng có bảy tên, biệt danh là Thát Mộc Lang.

Tên đứng đầu Thất Mộc Lang tên là Hàn Bân, biệt danh của hắn ta là Hắc Lang!

Điễn Chử gửi tư liệu tắm ảnh của nhóm lưu manh này qua.

Anh cũng nói với Trần Ninh rằng máy tên lưu manh Hắc Lang này hiện đang ở gần quảng trường Thiên Hà.

Trần Ninh híp mắt: “Được, tôi biết rồi.”

Trần Ninh ra hiệu cho Đồng Kha lên xe, hai người lái chiếc BMW 7-series rất nhanh đã đến quảng trường Thiên Hà.

Còn đang không biết tìm mấy tên Hắc Lang ở đâu thì đột nhiên từ ven đường có một bóng người nhảy ra.


Trần Ninh lập tức ý thức được nên phanh gấp, trong lòng Đồng Kha kinh hãi hô lên một tiếng. Mặc dù xe của Trần Ninh đã kịp thời dừng lại, nhưng người đàn ông đó vẫn ngã trước xe của Trần Ninh.

Đột nhiên nhảy ra, rõ ràng không có va chạm, thế nhưng bên kia lại ngã xuống.

Trần Ninh cùng Đồng Kha liếc nhìn nhau, trong mắt đều là kinh ngạc, bọn họ cũng gặp phải bọn ăn vạ sao?

Quả nhiên là như vậy, cả hai còn chưa bước ra khỏi xe thì đã có vài người đàn ông cao thấp đủ cả ngay lập tức xuất hiện bao vây xung quanh xe của họ.

Những người này mặt mũi dữ tợn, gã cầm đầu cao to, khỏe mạnh, nước da ngăm đen, đập mạnh vào cửa kính ô tô hung hăng nói: “Xuống xe, mẹ kiếp mày lái xe thế nào mà lại đụng phải anh em của tao.”

Khi Trần Ninh cùng Đồng Kha xuống xe, anh để ý thấy có đúng bảy người, bao gồm cả anh chàng đang nằm trước xe.

Nhìn vẻ ngoài của bảy người này chắc chính là bảy tên lưu manh đã đánh Tống Trọng Bân bị thương, biệt danh là Thất Mộc Lang.

Tên nằm trên mặt đất có mái tóc trắng, biệt danh là Bạch Lang.

Và kẻ vừa đập cửa kính ô tô vừa rồi chính là thủ lĩnh của băng nhóm lưu manh này là Hắc Lang.

Thật sự là đi mòn giày chưa tìm được mà nay tự dưng lại đưa đến tận nơi!

Trần Ninh cười như không cười nhìn Hắc Lang, khẽ nói: “Tôi đụng phải anh em của anh sao? Anh ta bị thương ở chỗ nào?”

Trần Ninh vừa nói xong, Bạch Lang nằm trên mặt đất trước xe của Trần Ninh lập tức cố ý hét lên: “Chân, chân trái của tôi bị gãy rồi!”

Đám lưu manh Hắc Lang vây quanh Trần Ninh, chỉ vào Bạch Lang trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Nhìn thấy chưa? Mày đâm gãy chân anh em tao.”

“Thật sao? Để tôi xem xeml”

Trần Ninh vừa nói vừa đi tới chỗ Bạch Lang đang nằm trên mặt đất, giơ chân đạp nhẹ vào chân Bạch Lang.

Trần Ninh dơ chân nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực chất lại ẩn chứa một sức mạnh tiềm ẩn.

Trần Ninh dơ nhẹ chân đá vào chân trái của Bạch Lang khiến xương bàn chân trái của Bạch Lang lập tức bị đá gãy.

Bạch Lang lập tức kêu lên: “AI! Đau quá, đau chết đi được… A, a, a, chân của lão tử thật sự bị gãy rồi…”

Mấy anh em Hắc Lang nhìn thấy cũng đều có chút kinh ngạc.

Mọi người đều có thể nhìn thấy Trần Ninh chỉ là nhắc chân nhẹ nhàng đá lên Bạch Lang, động tác nhẹ như vậy làm sao có thể đá gãy chân!

Mấy người Hắc Lang đều không nhịn được nghĩ: He he, kỹ năng diễn xuất của lão Thất càng ngày càng chân thực, giả bộ càng ngày càng giống thật, giả vờ gãy chân mà cứ như là thật.