Chiến Long Vô Song

Chương 1235




Chương 1235:

 

Vương Đạo Phương nhanh chóng đứng lên: “Thiếu soái, tôi tiễn ngài.”

 

Trần Ninh nói: “Không cần đâu, chúng tôi có xe hơi riêng.

 

Nhớ rõ, chăm sóc gia đình của tôi.”

 

Vương Đạo Phương nói: “Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.”

 

Trần Ninh rời đi cùng Điển Chử.

 

Sau khi Vương Đạo Phương thanh toán hóa đơn, ông cũng đưa Chiêm Thiết Quân và những người khác rời khỏi quán trà.

 

Ra khỏi quán trà đi về phía bãi đậu xe, Chiêm Thiết Quân không khỏi thấp giọng hỏi Vương Đạo Phương một lần nữa: “Tướng quân, ngài thật sự không định tham gia bữa tối của Diệp Sâm sao?”

 

Theo như những gì Chiêm Thiết Quân thấy, ngay cả khi Vương Đạo Phương không muốn đi, vẫn phải tìm một lý do qua loa tắc trách một chút, nếu không sẽ đắc tội Tiêu Diêu vương, không tốt lắm.

 

Lúc này Vương Đạo Phương biết Trần Ninh là Đại đô đốc, đồng thời cũng biết Diệp Sâm ở đây để làm phiền Trần Ninh, theo quan niệm của ông, Diệp Sâm là đang tìm chết, sao ông có thể lao vào vũng bùn lần này được.

 

Ông không cẩn thận buột miệng: “Tôi bận đi với Đại đô đốc, tham gia tiệc tùng đó làm gì.”

 

‘Vương Dao nói xong mới nhận ra mình lỡ miệng.

 

Nhìn Chiêm Thiết Quân, quả nhiên vẻ mặt đầy kinh ngạc, vẻ mặt như muốn nói: Đi với Đại đô đốc, Đại đô đốc sắp tới Trung Hải thị sát sao?

 

‘Vương Đạo Phương lỡ miệng, nhưng nghĩ lại, cũng không phải nói ra Trần Ninh là Đại đô đốc, cũng lười giải thích, miễn cho nói nhiều sai nhiều, chỉ trầm mặt nói: “Cứ như: vậy đi, rút quân về doanh.”

 

Chiêm Thiết Quân vội vàng đáp: “Vâng!”

 

Vương Đạo Phương và tùy tùng đã lên xe chuyên dụng quân đội.

 

Chiêm Thiết Quân là thân tín của Vương Đạo Phương, luôn nghĩ cho Vương Đạo Phương, anh ta cảm thấy lần này ông không tham gia bữa tối của Diệp Sâm thì ít nhất cũng phải chiếu lệ và tìm một lời giải thích hợp lý cho việc không đi.

 

Vì vậy, khi lên xe, anh ta vẫy tay, gọi một người lính bên cạnh và nói nhỏ: “Anh đến Bích Hải Vân Thiên, nói với Diệp Sâm thiếu gia rằng Đại đô đốc có khả năng đến doanh trại Trung Hải thị sát, nên tướng quân của chúng ta không có thời gian để ra ngoài và tham gia bữa tiệc, mong cậu ấy hiểu.”

 

Người lính đáp: “Vâng!”

 

Bích Hải Vân Thiên, biệt thự biển siêu cấp.

 

Biệt thự này là biệt thự nghỉ dưỡng ở Trung Hải của Lưu Diệu Lâm, người giàu nhất tỉnh Giang Nam, thường bị bỏ trống, chỉ có một nhóm bảo mẫu được thuê để quét dọn trông nom.

 

Nhưng hôm nay Bích Hải Vân Thiên lại rất náo nhiệt.

 

Hóa ra là!

 

Lưu Diệu Lâm cùng Diệp Sâm tạm thời ở lại đây, ngay khi Diệp Sâm vừa mới ở lại, lập tức phái người đi mời những nhân vật tai to của đủ loại tầng lớp trong Trung Hải đến dự tiệc.

 

Diệp Sâm cũng biết Trần Ninh và Tống Sính Đình đều là những nhân vật nặng ký ở đây. Anh ta muốn đánh động đến Trần Ninh và Tống Sính Đình, trước tiên phải chào các ông lớn mọi tầng lớp xã hội ở Trung Hải, miễn cho lúc đang đối phó với Trần Ninh và Tống Sính Đình, lại có tên nào nhảy ra làm vướng tay vướng chân.

 

Hôm nay, anh ta tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi một nhóm các nhà lãnh đạo của thành phó Trung Hải, cũng như các nhân vật lớn giới kinh doanh hoặc lão đại hắc bang, đặc biệt là cử người đi mời Vương Đạo Phương, tổng tư lệnh quân đội Trung Hải.

 

Mọi người từ mọi tầng lớp, sau khi nhận được lời mời của Diệp Sâm, đều đến yến tiệc.

 

Lúc này trong bãi đậu xe của biệt thự Bích Hải Vân Thiên, có đủ loại ô tô hạng sang đang đậu, mỗi một người bước xuống, đều có phong thái của chủ tịch hoặc lãnh đạo tổ chức nào đó.

 

Những người này đều mang theo quà tặng, sau khi đi vào đều chào hỏi với Diệp Sâm một cách trịnh trọng, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng Diệp Sâm.

 

Diệp Sâm có chút đắc ý khi được chúng tinh củng nguyệt(*).

 

€) Như sao vây quanh mặt trăng.

 

Anh ta rất thích cảm giác được mọi người vây quanh mọi lúc mọi nơi, việc này quả thật rất tuyệt.

 

Anh ta nhìn xung quanh toàn hội trường rồi hỏi Lưu Diệu Lâm bên cạnh: “Mọi người ở tất cả các tầng lớp đã đến hết chưa?”

 

Lưu Diệu Lâm nói: “Thưa Diệp thiếu, tướng quân Vương Đạo Phương chưa đến, Đổng Thiên Bảo -lãnh chúa ngầm của thành phố Trung Hải cũng chưa đến, hào môn Tống gia của Trung Hải cũng chưa đến luôn.”

 

Diệp Sâm lạnh lùng nói: “Đồng Thiên Bảo là chó săn của Trần Ninh. Biết lần này tôi đến đến giải quyết anh ta, báo thù cho Diệp gia, cho nên không dám đến là bình thường.”

 

“Vợ của Trần Ninh thuộc Tống gia. Tống Thanh Tùng trưởng lão của Tống gia, biết tôi đến xử Trần Ninh, sợ đến mức không dám tới, cũng nằm trong dự liệu.”

 

“Nhưng mà Vương tướng quân, tôi đã phái người tới mời ông ta rất lịch sự, sao lại không đến, chẳng lẽ không nẻ mặt tôi à?”

 

Lưu Diệu Lâm trông rất túng quẫn, trong lòng thầm nghĩ, tôi cũng có hay biết gì.

 

Vừa định nói sẽ cử người đi mời.