Phong Hoa bị bắn chết ngay tại chỗ, mặt mũi những đệ tử Chúc gia còn lại ở hiện trường đều xám như tro tàn.
Những người này đều là những kẻ lăn lộn trong thế giới ngầm, đều không trong sạch.
Lần này toàn bộ bị bắt, ít thì cũng phải vài năm mà nhiều thì cũng phải vài chục năm, toàn bộ sẽ bị bắt đi lao động cải tạo trong các nhà tù quân sự bí mật.
Tuy nhiên, chúng cũng cảm thấy đây là trong cái rủi có cái may.
Lần này chúng vậy mà dám tấn công căn cứ quân sự, còn có ý đồ tấn công thiếu soái Bắc Cảnh nữa, kết cục như vậy cũng đã được coi là vô cùng nhân từ rồi.
Đúng lúc Vương Đạo Phương đang ra lệnh cho quân lính theo trật tự bắt đám lưu manh tại hiện trường này thì bên ngoài căn cứ bí mật, một nhóm khách không mời khác đã lại đến.
Đám khách không mời này không phải là ai khác mà chính là một lũ bán mạng đâm thuê chém mướn được Lý Thủy Lâm bỏ ra rất nhiều tiền thuê về.
Hóa ra là vì Lý Thủy Lâm bị chỉnh đốn ở trước cửa bữa tiệc hôm đó khiến anh ta vẫn luôn ghi hận Trần Ninh.
Sau khi trở về, anh ta liền bỏ rất nhiều tiền thuê hàng chục kẻ liều mạng từ nhiều nơi khác nhau đến lên kế hoạch giết Trần Ninh.
Hôm nay, anh ta đã sớm phái người theo dõi Trần Ninh nên biết được hành tung của Trần Ninh.
Lúc này, anh ta đã đưa hàng chục tên thuộc hạ của mình đến bên ngoài “nhà máy dược phẩm bỏ hoang”.
Tùy tùng của anh ta là Lý Cường nhìn hàng trăm chiếc xe phía trước “nhà máy bỏ hoang” không khỏi sửng sốt nói với Lý Thủy Lâm: “Đại thiếu gia, sao trước khu nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô này lại có nhiều xe như vậy?”
Lý Thủy Lâm cười nói: “Là Chúc đại gia ở tỉnh ly, xe của Chúc Phong Hoa và các đệ tử Chúc gia.”
“Tôi nghe nói sáng nay Chúc gia đã tập hợp các đệ tử từ khắp nơi trên thế giới. Chúc Phong Hoa còn đích thân dẫn đội đến tìm Trần Ninh trả thù.”
“Đám xe cộ ở đây hẳn là của Chúc Phong Hoa và thuộc hạ của ông ta. Ước chừng bọn họ đang ở bên trong xử lý Trần Ninh rồi.”
Lý Cường nghe xong liền sững sờ nói: “Chúc gia đã xử lý Trần Ninh rồi, vậy chúng ta tới đây cũng không làm gì. Chúng ta cứ quay về chờ tin Trần Ninh chết là được.”
Lý Thủy Lâm lắc đầu: “Không, nếu không tự mình đích thân báo thù, vậy sẽ không khác gì áo gắm đi đêm.”
“Hơn nữa, Lý gia chúng ta và Chúc gia cũng có chút giao tình.
Chúng ta cứ vào bảo Chúc tiên sinh đừng vội giết Trần Ninh, để tôi cũng đâm anh ta hai nhát, rửa mối hận thù.”
Lý Thủy Lâm nói xong, xua tay: “Đi thôi, tất cả theo tôi vào trong. Muộn chút có khi Trần Ninh sẽ bị giết mắt.”
Lý Thủy Lâm vội vàng dẫn hàng chục người của mình vào trong căn cứ bí mật.
Vừa xông vào hắn ta vừa hét lên: “Chúc tiên sinh, Chúc tiên sinh, tên tiểu tử Trần Ninh đó đã chết chưa? Nếu chưa chết thì hãy để tôi cho anh ta hai dao…”
Trên bãi tập rộng, những người lính được đào tạo bài bản đang truy bắt các đệ tử Chúc gia đã nghe thấy tiếng hét của bọn Lý Thủy Lâm. Sau đó mọi người cùng nhau quay đầu lại thì nhìn thấy đám người Lý Thủy Lâm đang hùng hỗ đi tới.
Lý Thủy Lâm và đám người của anh ta nhận thấy tình hình không ổn thì nhanh chóng dừng lại, mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Lý Thủy Lâm cuối cùng đã nhìn thấy rõ ràng, hóa ra nơi này là một căn cứ quân sự bí mật khổng lò!
Đám đông dày đặc tại hiện trường toàn bộ đều là binh lính được trang bị vũ khí, còn có các loại xe tăng và xe bọc thép.
Một số lượng lớn binh lính dường như đang tiến hành truy bắt người của Chúc gia.
Lý Thủy Lâm sợ hãi đến nỗi hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống.
Ôi mẹ ơi, thật là quá đáng sợ.
Mặt Lý Thủy Lâm tái nhợt, anh ta vừa định xoay người bỏ chạy.
Nhưng đang tiếc là đã quá muộn, lúc này sớm đã có hai tốp linh chạy tới, động tác vô cùng nhanh, cầm súng bao vây bọn anh ta lại.
Xa hon, có hai chiếc trực thăng vũ trang đang nhanh chóng cất cánh.
Nếu ai muốn trốn thoát thì phải hỏi có thoát hỏi trực thăng hay không, có nhanh hơn tên lửa tốc độ cao của trực thăng không?
Lý Thủy Lâm và máy tên thủ hạ của anh ta chỉ có thể vội vàng giơ tay lên, anh ta run rẫy: “Các vị trưởng quan, đây là một chút hiểu lầm. Chúng tôi tưởng đây là một nhà máy bỏ hoang nên đến đây vui chơi chút.”
Đúng lúc này, Trần Ninh đi cùng Vương Đạo Phương, Điển Chử, Đồng Kha và những người khác đến.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Lại là anh!”
Lý Thủy Lâm nhìn Trần Ninh được vô số thủ trưởng, giáo quan vây quanh như mặt trăng được những vì sao vây quanh thì hơi ngây ngắn, ấp úng nói: “Anh, anh rốt cuộc là ai…”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Anh không xứng biết được thân phận của tôi. Người đâu, giải bọn chúng đi cùng. Thu xếp lao động cải tạo một lượt luôn.”
Lý Thủy Lâm bị lời nói này làm cho hoảng sợ, anh ta quỳ bụp xuống trước Trần Ninh, khóc lóc thảm thiết cầu xin sự thương xót: “Trần tiên sinh, tôi biết tôi sai rồi. Tôi quỳ xuống xin anh hãy cho tôi một cơ hội!” “
Trần Ninh nhìn Lý Thủy Lâm lạnh lùng nói: “Lúc trước khi anh đưa ra những yêu cầu vô lý với vợ tôi, tôi đã cho anh cơ hội đến cửa xin lỗi.”
“Nhưng đáng tiếc anh đã không trân trọng, không nắm bắt được cơ hội.”
Trần Ninh nói đến đây, ánh mắt anh còn lạnh lùng hơn: “Hơn nữa anh còn hết lần này tới lần khác muốn cùng Chúc gia giết tôi. Nếu hôm nay tôi rơi vào tay anh và Chúc Phong Hoa, liệu anh có buông tha cho tôi không?”
Lý Thủy Lâm cứng họng không nói được gì, lúc nãy xông vào còn kêu Trần Ninh mà chưa chết thì cho anh ta chém hai dao.
Hiện tại anh ta muốn thanh minh cũng không thể nữa.
Trần Ninh không phí lời với Lý Thủy Lâm nữa mà trực tiếp vung tay ra lệnh cho binh lính tại hiện trường bắt giữ Lý Thủy Lâm và băng nhóm của anh ta.
Đưa đi cùng với đám đệ tử Chúc gia lao động cải tạo.
Lý Thủy Lâm vô cùng tuyệt vọng, loại công tử lớn lên trong nhung lụa xa hoa như anh ta mà bị đưa vào trại lao động cải tạo thì còn là sự tra tấn hơn cả giết anh ta.
Anh ta hối hận đến mức xanh hết ruột, nhưng trên đời nào có thuốc hồi hận.
Trần Ninh bảo Vương Đạo Phương xử lý đám người Lý Thủy Lâm và đệ tử của Chúc gia ồn thỏa, hơn nữa cần tiết chế lại.
Anh không muốn để lộ thân phận, mang lại rắc rồi, phiền phức cho cuộc sống đang yên bình của anh và gia đình.
Vương Đạo Phương chào lễ nói: “Vâng, tôi nhất định sẽ xử lý thỏa đáng, cũng tuyệt đối không để lộ thân phận của thiếu soái ngài, càng sẽ không gây phiền phức cho cuộc sống của cả nhà ngài.”
Trần Ninh và Đồng Kha rời đi trên đúng chiếc xe hơi Volkswagen lúc đến.
Điển Chử và Bát Hồ Vệ lái hai chiếc xe jeep phía sau để bảo vệ họ, cùng nhau trở về thành phó.
Trên đường, Đồng Kha ngồi ở ghế phụ chăm chú nhìn Trần Ninh.
Dáng vẻ thích thú vui mừng, ánh mắt sùng bái hoàn toàn giống như fan nhí gặp được thần tượng.
Trần Ninh hơi không chịu nổi ánh mắt của em dâu, tức giận nói: “Em nhìn chằm chằm anh làm gì? Nhìn phía trước, đừng nhìn anh.”
Đồng Kha cười khúc khích nói: “Không muốn, em cứ nhìn anh rễ.”
Trần Ninh bát lực: “Anh có gì đẹp để nhìn sao?”
Đồng Kha cười nói: “Nhìn cũng được, càng nhìn càng cảm thấy anh rễ rất có hương vị. Chẳng trách bác sĩ trong bệnh viện nói với em rằng người anh hùng đã cứu em rất háp dẫn.”
“So với anh rễ của em thì em phát hiện những tiểu thịt tươi minh tinh đó đều quá nữ tính, vẫn là anh rễ nam tính.”
Trần Ninh phủ nhận: “Đừng có đổ cho anh, anh không phải anh hùng cứu em.”
Đồng Kha không ngờ Trần Ninh lại cảnh giác như vậy, ậm ừ: “Anh vẫn không thừa nhận, rồi sẽ có một ngày em tìm ra chứng cứ chứng minh.”