Câu lạc bộ Lam Điệu, Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân đang uống rượu, thảo luận về việc làm thế nào để có được quyền sản xuất và bán vắc-xin ung thư gan từ Phong Hoa Đà.
Chúc Cửu Linh híp mắt cười nói: “Theo tin tức mới nhất mà tôi nhận được, Phong Hoa Đà và giáo sư Giang ngày mai sẽ đến thành phố Trung Hải thăm bạn bè.”
“Tôi đã điều tra rồi. Cơ sở nghiên cứu y học của giáo sư Giang là một cơ sở nghiên cứu tư nhân và không có bối cảnh chính quyền.”
“Nói cách khác, giáo sư Giang này không có ô dù chính quyền lớn, vì vậy chúng ta nhất đỉnh phải có được vắc-xin ung thư gan trong tay ông ta.”
Lục Thanh Vân cũng sáng mắt lên, hưng phấn nói: “Chu thiếu, anh định làm thế nào?”
Chúc Cửu Linh cười nói: “Nhân cơ hội tin tức giáo sư Giang đã phát triển ta một loại vắc-xin ung thư gan còn chưa được lan truyền hoàn toàn trong cộng đồng y tế. Tôi định tiên hạ thủ vi cường.”
Lục Thanh Vân hào hứng nói: “Được, nếu hai người chúng ta có thể giành được quyền làm đại lý của vắc-xin ung thư gan thì hai nhà chúng ta phát tài rồi. Trở thành gia tộc hạng nhất ở Hoa Hạ, thậm chí là gia tộc nồi tiếng thế giới cũng có khả năng.”
Ngày hôm sau, Phong Hoa Đà là giáo sư Giang chỉ mang theo một trợ lý nam đúng giờ đã có mặt ở cửa ra của sân bay Trung Hải.
Giáo sư Giang lần này đến Trung Hải vì hai lý do.
Một lý do là ông đến Trung Hải để nói chuyện với Trần Ninh, chuẩn bị chuyển giao quyền sản xuất và tiếp thị vắc-xin ung thư gan cho Trần Ninh.
Một lý do khác là ông sẽ đến đại học Trung Hải để thăm cháu gái của mình là Giang Dung.
Giáo sư Giang đến Trung Hải nhưng không nói trước với Trần Ninh. Ông định đi thăm cháu gái trước sau đó mới đến chỗ Trần Ninh.
Nhưng khi ông vừa bước ra sân bay cùng trợ lý thì bị hai thanh niên ăn mặc bảnh bao, với hàng chục người mặc vest, đi giày da chặn đường.
Hai người đàn ông ăn mặc bảnh bao đó không phải là ai khác mà chính là Chúc Cửu Linh mặc một bộ đồ Versace màu trắng và Lục Thanh Vân mặc một bộ đồ Armani màu đen.
Chúc Cửu Linh đưa tay ra bắt tay giáo sư Giang, cười nói: “Xin chào giáo sư Giang, chúng tôi đã đợi nghênh đón ông ở đây rất lâu rồi.”
Đầu tiên, giáo sư Giang không bắt tay với Chúc Cửu Linh trước mà bối rối hỏi: “Hai người là ai? Lẽ nào Trần Ninh biết tôi đến Trung Hải nên đã phái người đến chào mừng tôi sao?”
Trần Ninh?
Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân không khỏi nhìn nhau, lúc này trong ánh mắt mắt đều tràn đầy kinh ngạc.
Hai người bọn chúng nhanh chóng hiểu ra Trần Ninh cũng biết giáo sư Giang đã chế tạo thành công vắc-xin ung thư gan, thậm chí còn đã liên hệ với giáo sư Giang muốn nắm lấy công thức.
Cả Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân đều cảm thấy hơi bị đe dọa, nhưng chúng lại không quá coi trọng Trần Ninh.
Dù sao hai nhà bọn chúng đều là tứ trụ ở Giang Nam, thế lực trải khắp phía nam, Trần Ninh không đủ tư cách để thách thức chúng.
Chúng đã quyết tâm giành đưuọc quyền sản xuất và phân phối vắc-xin ung thư gan của giáo sư Giang.
Chúc Cửu Linh cười như không cười nói: “Giáo sư Giang, chúng tôi không phải người của Trần Ninh.”
Lục Thanh Vân cũng híp mắt cười nói: “Xin hãy để hai chúng tôi giới thiệu một chút. Anh ấy là đại thiếu gia của Chúc gia, Chúc Cửu Linh, còn tôi là con trai của Lục gia, tên là Lục Thanh Vân.”
Chúc gia và Lục gia vẫn được coi là có tiếng tăm không nhỏ ở phía nam.
Phong Hoa Đà Giang Nam Phong cũng đã nghe qua một chút về hai gia tộc này.
Ông bình tĩnh nói: “Hóa ra là Chúc thiếu và Lục thiếu. Hai vị thật là thần thông quảng đại, vậy mà lại có thể điều tra ra hành trình của tôi, còn ra ngoài bảo vệ cho tôi. Không biết có chỉ giáo gì không?”
Lục Thanh Vân cười nói: “Chỉ giáo thì không dám. Hai người chúng tôi biết được giáo sư Giang đã chế tạo ra vắc-xin ung thư gan. Lần này tới đây để mời ông đến nói chuyện về quyền đại lý vắc-xin một chút.”
Giáo sư Giang khế cau mày nói: “Xin lỗi chuyện đại lý vắc-xin trong đầu tôi có ứng cử viên tốt nhất. Hai vị chỉ sợ sẽ bị thất vọng rồi, xin mời trở về.”
Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân rất ngạc nhiên khi nghe thấy vậy, Chúc Cửu Linh ngạc nhiên nói: “Ứng cử viên mà ông nói không phải là Trần Ninh chứ?”
Lục Thanh Vân cũng không dám tin nói: “Trần Ninh thì tính là cái thá gì gì. Giá hắn đưa ra hai nhà chúng tôi cũng có thể đưa ra, hơn nữa còn cao hơn.”
Chúc Cửu Linh nói: “Đúng vậy, bất kể giá cả thế nào Chúc gia và Lục gia chúng tôi cũng chấp nhận. Chỉ cần giáo sư Giang lên tiếng.”
Giáo sư Giang lắc đầu: “Không phải vấn đề là giá cả. Đại lý phụ trách vắc-xin chỉ có thể là Trần Ninh. Về phần tại sao, tôi không cần giải thích thêm với hai người. Tạm biệt.”
Nói xong, giáo sư Giang cùng trợ lý chuẩn bị rời đi.
Nụ cười trên mặt Lục Thanh Vân biến mắt, nét mặt trở nên âm u, hắn ta lạnh lùng nói: “Giang Nam Phong, chúng tôi dùng lời lẽ lịch sự tốt đẹp đến nói chuyện hợp tác với ông, ông đừng có không cho chúng tôi mặt mũi!”
Giang Nam Phong nghe vậy thì vô cùng tức giận nhưng không phát tác, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi lại chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Chúc Cửu Linh lên tiếng, cười nham hiểm nói: “Ha ha, giáo sư Giang, hình như ông có một cháu gái đang học ở đại học Trung Hải đúng không?”
Giáo sư Giang đột ngột dừng bước, ông quay đầu lại, kinh ngạc và tức giận nhìn Chúc Cửu Linh: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
Chúc Cửu Linh cười u ám nói: “Không có ý gì. Chỉ là một giờ trước tôi đã cử người đến đại học Trung Hải đón cháu gái của ông. Giờ chắc cũng đã đến câu lạc bộ Lam Điệu đợi ông rồi.”
Giáo sư Giang tức giận nói: “Cậu bắt cóc cháu gái tôi!”
Chúc Cửu Linh cười nói: “Đừng căng thẳng như thế, chỉ cần ông hứa sẽ đi cùng chúng tôi, ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi. Vậy thì cháu gái ông sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, hơn nữa tiền phí đại lý mà ông nhận được cũng sẽ không thiếu một XUÔM Chúc Cửu Linh nói đến đây, nụ cười của anh ta dần trở nên uy hiếp: “Nhưng nếu ông không chịu hợp tác, thì với thực lực của Chúc gia và Lục gia ở phía nam, chúng tôi hoàn toàn có thể khiến cháu gái ông biến mắt khỏi thế giới của ông.”
“Nếu ông vẫn muốn hỏi cháu gái của ông sẽ đi đâu sau khi nó biến mắt trong thế giới của ông.”
“Thì ông có thể tưởng tượng đến bến cảng đầy những lò nung với những thuyền viên da đen bản thỉu, hoặc một con hẻm tối đầy gái mại dâm ở một thành phố nào đó, hoặc đang làm đám cưới trong ngôi nhà của một người đàn ông 60 tuổi ở một vùng núi nghèo…”
Giáo sư Giang nhìn chằm chằm Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân, nói từng chữ: “Tốt hơn là các cậu nên lập tức thả cháu gái tôi đi thì chuyện này có khả năng vẫn còn có thể cứu vãn. Nếu không cả hai nhà các cậu đều sẽ gặp tai họa ngập đầu.”
Tai họa ngập đầu sao?
Cả Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân đều không thể nhịn được cười sau khi nghe điều này, chúng đã điều tra thân phận của giáo sư Giang từ lâu.
Rõ ràng là giáo sư Giang không có bối cảnh chính trị nào cả, chỉ là một kẻ điên cuồng nghiên cứu y khoa kỳ quái mà thôi.
Hơn nữa, Chúc gia và Lục gia có địa vị phi thường ở phương Nam, toàn bộ phương Nam này không có ai dám dễ dàng hạ bệ bọn chúng.
Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân đều không coi lời nói của giáo sư Giang ra gì, Chúc Cửu Linh lạnh lùng nói: “Người đâu, mời giáo sư Giang lên xe đến làm khách ở câu lạc bộ Lam Điều!”
Chúc Cửu Linh vừa nói xong, một vài vệ sĩ cao lớn đi tới, ngữ khí không hề dễ chịu nói với giáo sư Giang: “Lão già này, ông ngoan ngoãn lên xe đi, hay là để chúng tôi kéo ông lên xe?”
Giáo sư Giang đưa mắt nhìn Chúc Cửu Linh và những người khác, chỉ nói một câu: “Các cậu sắp phải đối mặt với tai họa ngập đầu!”
Hôm nay là thứ hai, Tống Sính Đình đi làm ở công ty, Tống Thanh Thanh đi nhà trẻ.
Vì vậy, Tống Sính Đình chỉ đành nhờ Trần Ninh làm tròn nghĩa vụ chủ nhà lái xe đưa Đồng Kha đi dạo quanh các điểm tham quan khác nhau ở Trung Hải.
Trần Ninh miễn cưỡng đồng ý, vừa mới lái xe đưa Đồng Kha đến danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Trung Hải là nhà thờ cổ Đại Thiên Sứ.
Nhưng hai người còn chưa có thời gian đi tham quan thì Trần Ninh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Điển Chử.
Trần Ninh sầm mặt xuống sau khi trả lời điện thoại.
Đồng Kha kinh ngạc hỏi: “Anh rễ, có chuyện gì sao?”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Giáo sư Giang đã đến Trung Hải nửa giờ trước. Có người bắt cóc cháu gái của ông ấy, uy hiếp rồi cưỡng chế đưa ông ấy đi.”
Đồng Kha thất thanh: “Cái gì?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Đồng Kha, hôm nay e rằng không thể cùng em đi thăm thú danh lam thắng cảnh rồi.”
Đồng Kha nhịn không được hỏi: “Anh rễ, anh đi đâu vậy?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Anh sẽ đi đón giáo sư Giang, nhân tiện dọn dẹp đám rác rưởi này.”