Chương 1075:
Nhưng cho dù vậy, lần này quân Bắc Cảnh chẳng những bắt được Tổng chỉ huy quân đội biên giới Tu La Mossan, mà còn tiêu diệt 3 vạn quân đội Tu La.
Cực kỳ kinh hãi đến quân đội biên giới Tu La quốc.
Bắt kể là Cardi hay là biên quân Tu La quốc, đều thực sự ý thức được sự kinh khủng của quân đội Hoa Hạ.
Bởi vậy bọn họ chịu thiệt thòi lớn, cũng không có dũng khí phát động phản công quân Bắc Cảnh.
Xe bọc thép của Trần Ninh thuận lợi đến trụ sở quân đội Bắc Cảnh.
Khi Trần Ninh đạp giày lính màu đen, từ xe bọc thép xuống, Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ túm Lấy Mossan từ trên xe bọc thép xuống.
Tại hiện trường vô số các tướng sĩ quân Bắc Cảnh, trong nháy mắt vang lên tiếng hoan hô rung trời.
Thiếu soái lại thật sự giết tới đại bản doanh biên quân Tu La quốc, còn đem Tổng chỉ huy biên quân Tu La Quốc Mossan bắt về.
Lần này quân Bắc Cảnh còn tiêu diệt 3 vạn quân Tu La, đem oán khí chết thảm của Trung tá Lý Bất Phàm, toàn bộ đều phát tiết ra.
Vô số tướng sĩ Bắc Cảnh ở hiện trường, ai nấy đều sùng bái nhìn Trần Ninh, cùng một giọng kêu: “Thiếu soái! Thiếu úy! Thiếu soái…”
Một nhóm Hạng Thành, thì đứng ở góc tầm thường, nhìn Trần Ninh chiến thắng trở về.
Đinh Thanh buồn bực lẳm bẩm: “Con bà nó, Trần Ninh thật đúng là giết đến đại bản doanh biên quân Tu La, thật đúng là đem tên Mossan này bắt về.”
Sắc mặt Hạng Thành khó coi, lần này ông ta tới Bắc Cảnh, là muốn nắm được điểm yếu của Trần Ninh, đem Trần Ninh thi hành án tử.
Nhưng bây giờ, ông ta không nắm được điểm yếu của Trần Ninh, không thể đem Trần Ninh thi hành án tử không nói, còn trơ mắt nhìn Trần Ninh nổi bật, trong lòng căm tức!
Tham Lang và các cấp dưới khác đồng thời nghênh đón, kích động nói: “Thiếu soái, ngài bình an trở về, cuối cùng chúng tôi có thể yên tâm rồi.”
Trần Ninh cười nói: “Các vị trợ giúp cũng rất kịp thời, nếu không, chưa chắc chúng tôi có thể dễ dàng trở về.”
Tham Lang cười nói: “Lần này cho đám khốn Tu La quốc gậy nặng đón đầu, tin rằng bọn họ cũng biết chênh lệch thực lực với chúng ta, về sau không dám kiêu ngạo như: vậy.”
Phá Quân sảng khoái cười nói: “Được rồi, lần này đánh tan 3 vạn binh sĩ của bọn họ, sảng khoái!”
Thất Sát cười ha ha nói: “Quả thật chúng tôi có thể thừa dịp thắng truy kích, tôi đoán rằng nếu chúng ta thừa dịp thắng tiến công, chỉ sợ hiện tại 30 vạn binh sĩ biên phòng Tu La quốc đã bị chúng ta toàn bộ đánh tan.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Ha ha, vậy cũng không cần thiết, nếu tối nay chúng ta đem 30 vạn biên quân Tu La quốc tiêu diệt, chỉ sợ ngày mai cả thế giới sẽ nỗi giận.”
“Cho Tu La quốc một chút giáo huấn, để cho bọn họ biết ai mới là anh, ai mới là em là được.”
Mọi người cười ha ha.
Lúc này Điển Chử nhìn về phía Mossan sắc mặt vô cùng khó coi, hỏi: “Thiếu soái, tên này xử trí như thế nào.”
Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Mossan!
Sắc mặt Mossan trắng bệch, run giọng nói: “Thiếu… Thiếu soái, tha mạng…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Hiện tại bắt đầu cầu xin tha thứ sao, kiêu ngạo anh dùng Đum-đum bắn chết tướng sĩ quân đội tôi, đi đâu rồi?”
Mossan ấp úng, không nói nên lời.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Người đâu, kéo tên khốn này xuống bắn chết, an ủi Trung tá Lý Bất Phàm ở trên trời có thiêng.”
“Tuân lệnh!”
Lập tức có mấy chiến sĩ Bắc Cảnh được trang bị vũ khí hạng nặng tới đây, nhắc Mossan lên đi.
Không bao lâu, một tiếng súng vang lên.
Mossan – người đã giết Trung tá Lý Bất Phàm, đã bị bắn chết.
Trần Ninh phân phó: “Phái người đưa thi thể Mossan về biên giới Tu La quốc, đồng thời cảnh cáo quân Tu La, đây chính là kết quả xâm phạm biên giới Hoa Hạ chúng ta, giết quân nhân Hoa Hạ chúng ta.”
Tham Lang nói: “Vâng, Thiếu soái!”
Trần Ninh lại ra lệnh cho quân Bắc Cảnh duy trì trạng thái chuẩn bị chiến tranh, tất cả các tướng sĩ đều hủy kỳ nghỉ, sẵn sàng nghênh đón trận chiến có thể bùng nỏ.
Sau đó, anh mới mang theo các thuộc hạ đi vê phía Hạng Thành cách đó không xa.
Sắc mặt Hạng Thành u ám: “Trần Ninh, cậu làm ra động tĩnh không nhỏ, còn khiến cho Hoa Hạ chúng ta thiếu chút nữa toàn diện khai chiến cùng Tu La quốc.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Từ kết quả mà thấy vẫn tốt, giết chết Mossan báo thù cho Lý Trung tá, còn giết chét 3 vạn quân Tu La, gõ một tiếng chuông báo động vang dội cho các chiến binh Tu La quốc.”