Chiến Long Vô Song

Chương 101: Câu lạc bộ blue sky






Trần Ninh đã sắp xếp cho Đỗng Thiên Bảo đến bệnh viện để điều trị, còn để Thạch Thanh và những người khác ở lại chăm sóc Đồng Thiên Bảo.

Sau đó anh mới về nhà, khi về đến nhà thì đã gần rạng sáng.

Anh vội vội vàng vàng ngủ một giác, khi tỉnh dậy thì đã là giữa trưa.

Anh rời giường rửa mặt, vừa ra người thì thấy Tống Trọng Bân đang xem TV trong phòng khách, Mã Hiểu Lệ đang chuẩn bị bữa trưa trong nhà bếp còn Tống Sính Đình thì vừa trở về từ công ty.

Vẻ mặt sa sút mấy ngày trước của Tống Sính Đình đã biến mắt, bây giờ trông cô tràn đầy năng lượng, khuôn mặt xinh xắn không giấu được niềm vui.

Khi nhìn thấy Trần Ninh, cô vui vẻ nói: “Trần Ninh, vụ tai nạn ở công trường đã được điều tra rõ ràng, là có người cố ý hãm hại chúng ta và vụ án đang được cảnh sát điều tra thêm.”

“Mà công ty bảo hiểm đã thanh toán trước chỉ phí điều trị cho công nhân và công ty chúng ta cũng đã xác nhận việc bồi thường cho công nhân.”

“Cục Quản lý khẩn cấp cũng nói với chúng ta biết là công ty có thể hoạt động trở lại!”

Trần Ninh cười nói: “Tốt lắm, cơn phong ba này rốt cuộc cũng qua rồi. Anh cũng có một tin tốt muốn nói cho mọi người biết.”

Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ vừa bưng đồ ăn từ trong bếp ra, nghe được lời nói của Trần Ninh, đều tò mò hỏi: “Có tin tốt gì vậy?”

Trần Ninh cười nói: “Lúc trước, nhà ông nội chúng ta giở trò chơi xấu, không muốn chịu tổn thất của công ty, hơn nữa còn ngang ngược yêu cầu thu hồi giá gốc, khi ấy không phải là con nói họ sẽ phải hối hận sao?”


Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nghe vậy đều không nhịn được mỉm cười, nói đùa với nhau rằng tình trạng khó khăn của công ty đã qua đi, đoán chừng bây giờ đám người ông nội đang hối hận muốn chết.

Trần Ninh nói: “Sự hối hận của bọn họ mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Con dự định xin niêm yết công ty ra thị trường lớn. Một khi niêm yết thành công thì giá trị của công ty nhất định rã tăng lên và đến lúc đó ông nội bọn họ mới hối hận.”

Việc niêm yết công ty là điều mà vô số công ty mơ ước.

Tống Sính Đình trợn to mắt nói: “Niêm yết công ty là việc rất khó khăn. Liệu công ty của chúng ta có thể thành công không?”

Trần Ninh cười nói: “Bây giờ hệ thống niêm yết đã được cải cách, tắt cả những công ty đạt yêu cầu đều có thể được ghi tên vào Ban đổi mới Khoa học và Công nghệ. Anh sẽ lo hồ sơ đăng ký còn em cần chuẩn bị các tài liệu liên quan là được.”

Tống Sính Đình vui mừng nói: “Được!”

Một tuần sau, công ty của bọn họ đã thành công ghi tên trong danh sách Ban Đồi mới Khoa học và Công nghệ.

Sở dĩ mọi chuyện đạt được dễ dàng như vậy là liên quan đến quan hệ sau lưng Trần Ninh hỗ trợ.

Sau khi công ty được niêm yết, giá cỗ phiêu của nó đã tăng vọt ngay sau đó, tăng 0,5% và tổng giá trị thị trường đạt 40 tỷ USD.

Sau khi tin tức này truyền ra ngoài, nhiều giám đốc điều hành doanh nghiệp tại Trung Hải đều dồn ánh mắt hâm mộ.

Mà khi Tống Thanh Tùng và Tống Trọng Hùng và cả gia đình Tống Trọng Bình nghe được tin tức này đều đấm ngực, dậm chân, tiếc nuối và hối hận đến xanh ruột.

Tống Thanh Tùng mặt dày đem theo người nhà mang quà cáp đến nhà Tống Sính Đình.

Biểu thị rằng trước đó bọn họ đã sai và muốn nắm giữ cổ phần công ty một lần nữa.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Công ty của chúng tôi đã được niêm yết, không dễ dàng gì để mấy người nắm giữ cổ phần. Mấy người có thể đầu tư chứng khoán trên thị trường để nắm giữ cổ phiếu của công ty chúng tôi, mà không ngay cả là cổ đông lớn của công ty chúng tôi cũng được mài!”

Một nhà Tống Thanh Tùng đều bị lời nói của Trần Thà làm xa xẩm mặt mày, cứng họng không biết nói gì.

Mà Mã Hiểu Lệ không khỏi thầm khen ngợi trong lòng, tốt, thật sảng khoái, bà cảm thấy người con rễ này thật là ưa nhìn.

Đám người Tống Thanh Tùng đến đây lần này không chiếm được tiện nghỉ gì, mặt mày cả đám trầm xuống, xám xịt rời đi.

Từ khi công ty được niêm yết, công việc của Tống Sính Đình càng thêm bận rộn.

Một buổi chiều, cô gọi điện cho Trần Ninh.

Nói rằng con gái của em gái mẹ cô, tức là em họ của cô sẽ đến Trung Hải chơi vài ngày.


Vì công ty có cuộc họp nên cô không thể đi đến em ấy được nên cô nhờ Trần Ninh đón cô ấy giúp cô.

Đồng thời nói cho Trần Ninh biết cô em họ gọi là Đồng Kha, sẽ xuống sân bay Trung Hải lúc 3 giờ chiều, sau đó cô nói số đi động của Đồng Kha cho Trần Ninh biết.

Trần Ninh nói không có vấn đề gì, sau đó chuẩn bị đi đón Đồng Kha.

Tuy nhiên, khi anh đến gara thì cảm thấy hơi ảo não.

Trong nhà có tổng cộng 4 chiếc xe, một chiếc Mercedes Benz, một chiếc BMW series 7, một chiếc BMW series 5 và một chiếc xe polo Volkswagen mà Tống Sính Đình đã lái trước đó.

BMW Series 7 thì Tống Sính Đình đã lái đi làm còn BMW Series 5 thì Tống Trọng Bân đã lái ra ngoài.

Hiện tại Trần Ninh chỉ có thể chọn chiếc Mercedes Benz hoặc chiếc polo Volkswagen.

Mà Trần Ninh là một người không thích phô trương vì vậy anh cảm thấy nếu lái chiếc Mercedes Benz đi đón cô em họ thì có chút khoe khoang.

Cuối cùng anh chọn lái chiếc xe Volkswagen Polo cũ nát đến sân bay đón Đồng Kha.

Đúng ba giờ, anh đến cửa sân bay.

Trần Ninh bám số của Đồng Kha và nhanh chóng liên lạc được với Đồng Kha.

Đồng Kha kém Tống Sính Đình ba tháng, năm nay 26 tuổi, tóc ngắn, dáng người cao, cân đối, gương mặt khả ái.

Mặc dù so sánh với Tống Sính Đình thì có chút chênh lệch nhưng cô vẫn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Bên cạnh cô ấy còn có một người chị em đi cùng, tên là Triệu Xuân Linh.

Trần Ninh mở cửa kính xe xuống, hướng về phía Đồng Kha và Triệu Xuân Linh đang đứng ở cạnh lối ra của sân bay nói: “Anh là Trần Ninh, là chồng của chị họ em. Bởi vì chị của em không rảnh nên anh đến đây đón em, mau lên xe đi.”

Đồng Kha cau mày khi thấy Trần Ninh lái chiếc xe polo Volkswagen rách nát đến đón cô.

Triệu Xuân Linh ở bên cạnh cô còn nói nhỏ: “Đồng Kha, anh rễ của cậu sao lại kém cỏi như vậy, lái chiếc xe rách nát, xập xệ như vậy đến, ngồi xe của anh ta có khi còn mắt giá trị của bản thân!”

Nghe xong lời này, ánh mắt Đồng Kha nhìn Trần Ninh càng thêm chán ghét, Triệu Xuân Linh còn nhân cơ hội nói: “Đồng Kha, cậu còn nhớ bạn học Tiểu Lỗi của chúng ta không? Cậu ấy biết hôm nay hai chúng ta đến Trung Hải nên đã nói sẽ đến đón chúng ta. Nếu không cậu bảo anh rể của cậu về trước đi, mắy người bạn học chúng ta tụ họp một chút.”

Ngay khi giọng nói của Triệu Xuân Linh rơi xuống, một chiếc Maserati gầm rú về phía này.

Chiếc Maserati cố tình lái rất nhanh, sau đó dừng phanh gấp dừng lại trước mặt Đồng Kha Triệu Xuân Linh.

Trong chiếc xe Maserati, một người đàn ông mặc vest hiệu Armani vội vã bước xuống.

Cuối cùng, cô nói với Trần Ninh: “Anh rễ, anh về trước đi. Em cùng bạn học tụ tập một chút, buổi tối em sẽ đến nhà cô. Anh không cần lo lắng cho em.”


Nói xong, cô cùng Triệu Xuân Linh ngồi lên chiếc Maserati của Tiêu Lỗi.

Khi Tiêu Lỗi nhìn thấy Đồng Kha và Triệu Xuân Linh ngồi trong xe của mình, khuôn mặt của anh ta lộ rõ vẻ đắc ý.

Anh ta còn bước đến xe của Trần Ninh, ghé sát vào cửa sỏ, nhỏ giọng nói: “Thằng nhóc, lái chiếc polo hỏng này thì tí ra nên cảm thấy xấu hỗ đi, tối nay em gái của anh cho tôi mượn để chơi đùa một chút.”

Nói xong, anh ta đắc ý dào dạt rời đi và lái chiếc Maserati đi.

Tiêu Lỗi vừa lái xe đi thì Trần Ninh nghe thấy hai người đàn ông đi ngang qua lẫm bẩm: “Vừa rồi không phải tên Tiêu Lỗi cặn bã sao, tên đó cách đây không lâu đã cưỡng hiếp một cô gái, khiến cả nhà họ nhảy lầu tự tử.”

“Thế mà anh ta lại không bị bắt, bây giờ chắc anh ta lại đi săn con mỗi mới một lần nữa.”

Một người đàn ông khác nói: “Ai bảo nhà anh ta vừa giàu có vừa quyền thế. Vừa nói cô gái tóc ngắn kia cũng thật xinh đẹp, thật đáng tiếc.”

Trần Ninh vốn không muốn quản cuộc sống riêng tư của Đồng Kha nhưng khi nghe thấy cuộc bàn luận của hai người qua đường, anh liền nhíu mày.

Mà lúc này, di động của anh vang lên, là cuộc gọi của Đổng Thiên Bảo.

Đồng Thiên Bảo nói: “Thiếu soái, đã mười ngày trôi qua rồi.

Chúc gia không xem lời cảnh cảo của cậu là cái gì cả, không có chút nào ý định rút lui.”

“Thậm chí vào tuần trước, Chúc gia còn mở một câu lạc bộ cao cấp ở Trung Hải có tên là Blue Sky.”

“Có vẻ như Chúc gia muốn tái xâm nhập vào thế giới ngầm của Trung Hải và giành lại quyền kiểm soát thế giới ngầm một lần nưa.

Thật là trùng hợp mà, hai người Đồng Kha cũng đến câu lạc bộ Blue Sky.

Khóe miệng Trần Ninh hơi nhéch lên nói với Đổng Thiên Bảo: “Tôi đột nhiên muốn uống rượu, chúng ta đi câu lạc bộ Blue Sky uống một chút.”