Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 562




Chương 562: Về thành

 

“Nhưng mà, tôi dám cam đoan rằng, nếu cậu đã tới rồi, vậy thì không cẩn trỡ về nữa!”

 

Vừa dứt lời, Ace liền cảm nhận được có gì đấy không ồn.

 

Đang muốn rút đao lui lại, nhưng mũi dao của đối phương đã cắm chặt vào đao của anh ta, chỉ cần anh ta dám rút dao ra, nhất định sẽ nhận kết cục bị chém đứt lìa.

 

“Nằm xuống cho tôi!”

 

Vũ Minh Hoàng chợt quát lên một tiếng, trong nháy mắt này, sức mạnh nơi cánh tay anh tăng vọt lên.

 

Sức mạnh khủng bố trực tiếp đánh bay Ace ra ngoài.

 

Những chiến sĩ còn chưa kịp lùi lại đó trực.

 

tiếp bị Ace bay qua, đập cho chết ngay lập tức.

 

Ace ước chừng bị bay hơn ba mươi mét mới dừng lại, tạo thành một vệt dài trên mặt đất.

 

“Phụt!”

 

Anh ta há mồm phun ra một ngụm máu, sắc mặt đen như mặt đất, lục phủ ngũ tạng lúc này đã phải chịu một lực tác động dữ dội.

 

Đánh thêm hai lần nữa, anh ta sẽ tuyệt đối sẽ chết trong tay đối phương mất thôi.

 

“Không được!”

 

“Muốn trốn à!”

 

Ace biết rõ chính mình đã không phải là đối thủ của Vũ Minh Hoàng nữa, dự định rút lui Tuy nhiên, anh ta còn chưa kịp định thần thì một ánh đao sắc bén đã lao thẳng vào mặt anh ta.

 

Anh ta chỉ có thể giơ thanh kiếm dài của mình lên để chống cự, cố gắng chặn đòn tấn công của đổi thủ.

 

Nhưng mà, anh ta đã quá coi thường Vũ Minh Hoàng rồi.

 

“Phụt!”

 

Ánh đao đột nhiên biến đồi, một đao chém vào trên cánh tay của anh ta.

 

Thật giống như là chém vào củ cải vậy, một đao cắt làm đôi.

 

“Leng keng” một tiếng.

 

Đến cả cánh tay cầm đao của anh ta lúc này cũng rơi trên mặt đất.

 

Máu phun ra từ miệng vết thương xa đến vài mét, Chỉ mới hai đao thôi, anh ta cũng đã thua rồi.

 

Ace biết rõ bản thân đã rơi vào ngõ cụt, chỉ còn một con đường chết mà thôi, đúng vào lúc anh ta muốn nói gì đó, nhưng Vũ Minh Hoàng lại không cho anh ta bất cứ cơ hội nào, ánh đao.

 

chém ngang qua, một cái đầu đã rơi xuống mặt đất.

 

Những chiến sĩ xung quanh cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, ngay cả chỉ huy của họ ð cấp bậc thiên vương cũng đã bị xử lý rồi, vậy bọn họ lấy cái gì đề đánh với đối phương đây?

 

“Chạy địt”

 

Cũng không biết ai trong đám người hô một câu này.

 

Chì thấy, vô số chiến sĩ bắt đầu rút lui về phía các căn cứ ð Tuyết Châu và Thương Châu.

 

Nhưng những người này đã quên mất một chuyện, Vũ Minh Hoàng vẫn còn ở đây này.

 

Càng không cẩn phải nói, đám người Tiêu Quân đang ở nơi xa điên cuồng chạy đến.

 

“Phụt!”

 

“Phụ”

 

Mỗi một lần ánh đao xẹt qua, luôn có thể có vài chiến sĩ ngã xuống.

 

Dưới chân Vũ Minh Hoàng cũng không biết chồng chất biết bao nhiêu thi thể, chỉ biết vung con thanh đao Ẩm Huyết trong tay.

 

Mãi cho đến ngày hôm sau, trên bầu trời dần dần lộ ra một tia sáng, trận chiến lúc này mới kết thúc.

 

Toàn bộ trên chiến trường, máu chảy thành sông, xướng cốt tràn ngập khắp nơi, những chiếc.

 

xe tăng và xe tăng kia đến một chiếc hoàn chỉnh cũng không có.

 

Khói mù mịt nổi lên bốn phía, kể về thảm cảnh của đêm qua.

 

Bên chân Vũ Minh Hoàng đã chồng chất mấy ngàn thi thể, mùi máu tươi nồng nặc nhuộm đò cà bầu trời.

 

“Kết thúc rồi sao?”

 

Vũ Minh Hoàng nhìn Tiêu Quân bên người, sắc mặt tiều tụy.

 

Đêm qua, anh đã khắc chế kỹ năng bí mật cuồng huyết ba lần, mỗi một lẩn, anh đều cải thiện đáng kể sức mạnh và tốc độ của mình.

 

Bằng không, anh cũng không biết bản thân sẽ ngã xuống lúc nào nữa.

 

“Kết thúc rồi, anh Minh.”

 

Tiêu Quân bước qua những xác chết nằm ð khắp mọi nơi, giúp Vũ Minh Hoàng thoát ra khỏi đám đông.

 

Trong lòng anh ta không còn từ ngữ nào có thể diễn tà được sự bàng hoàng vào lúc này.

 

Mấy ngàn chiến sĩ đấy, dù chỉ là một giây cho mỗi một mạng người thì cũng phải mất năm, sáu giờ đồng hồ anh ta mới có thề tiêu diệt hết chúng.

 

Mà những ngưỡi này đều là do một mình anh Minh chém giết.

 

Chiến tích như vậy, ai có thề đánh bại chứ?

 

Tiêu Quân hét lớn một tiếng, “Tất cả tướng sĩ nghe lênh, trở về thành!”