Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 418




Chương 418 Ông già nói xong sau đó xoay người bước ra khỏi phòng.

Quạ đen và bốn người khác liếc nhìn nhau, chỉ có thể tuân thèo.

Cũng không còn biện pháp nào, ai bảo ông già này còn có địa vị cao hơn bọn họ.

Nếu như nhất định phải tấn công, một khi xây ra tồn thất lớn, thì bọn họ cũng không gánh nổi trách nhiệm này.

Gần một giờ sau.

Vũ Hoàng Minh và những người khác vẫn đang đứng trên tường thành, chờ đợi đòn tấn công của đối thủ.

“Báo cáo!”

Một vị tướng xông lên tường thành, thờ hồng hộc nói: “Báo cáo, đại quân bên kia đã rút lui.”

“Ừm”

Không chì Vũ Hoàng Minh mà những người còn lại đều hết sức kinh ngạc.

“Đã có chuyện gì xây ra?”

‘Vũ Hoàng Minh cau mày hồi.

“Mấy phút trước quân đội của đối phương đã bắt đầu rút lui, theo giám sát của vệ tỉnh thì phát hiện được thành phố bị đối phương chiếm đóng trước đây nay đã rút lui!”

“Giống như đang chuẩn bị toàn quân rút lui.”

Đại tướng cũng có chút mơ hồ, không hiểu những người kia muốn làm cái gì.

Toàn quân rút lui?

Liễu Quân và mấy người khác liếc nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.

Bọn họ biết khẳng định chuyện này có liên quan đến anh.

“Lui binh sao?”

“Xem ra chuyện này đã có ảnh hưởng lớn đến bọn họ, nói lui là lui ngày.”

Vũ Hoàng Minh mìm cười, đối phương lui binh đúng là ngoài dự liệu của anh.

Nhưng mà cũng tốt!

“Bao lâu nữa máy bay ném bom sẽ đến!”

‘Vũ Hoàng Minh nhìn thời gian một chút.

“Đã đến!”

Diệp Bách Kiên nhìn thời gian một chút, sau đó nhìn về phía giữa không trung.

Ở trên cao nơi xa, mười chiếc mày bay ném bom to lớn đang chậm rãi bay tới đây.

“Muốn đi, vậy thì cũng phải hỏi qua tôi mới được!”

Truyền lệnh, đánh cho tôi!”

“Phải chiến đấu dũng mãnh!”

“Máy bay ném bom hãy san bằng đội xe tăng trước mặt cho tôi”

‘Vũ Hoàng Minh lạnh lùng hét lớn một tiếng.

Liễu Quân và mấy người khác biết rõ tính cách của anh cho nên cũng không có cách nào.

đề ngăn cản anh.

Dù sao, Chiến Long Quân tồn thất ba nghìn đại quân, Thanh Thiên quân cũng tồn thất năm nghìn quân.

Không thể không báo mối thù này.

“Những người này xem như được thuận lợi!”

“Những người còn lại thì tôi sẽ từ từ hỏi!”

Diệp Bách Kiên nhìn Vũ Hoàng Minh thật sâu, lập tức thông qua mệnh lệnh.

Trong tích tắc, hàng nghìn chiếc xe tăng đồng thời gầm lên.

Trên bầu trời, máy bay ném bom đã ném rất nhiều bom xuống mặt đất.

Đại quân của Tuyết Châu và Thương Châu đang định rút lui, lại bị cú tấn công bất ngờ này đánh cho choáng váng.

Trong một thời gian, trận địa đã bị rối loạn.

Tuy nhiên, thời gian đã không cho bọn họ có.

cơ hội chống trà.

Mười chiếc máy bay ném bom hạng nặng, hơn nghìn chiếc xe tăng, hoàn toàn có thể lật ngược đại quân của hai thành phố này chỉ trong ngắn ngủi vài phút.

Trong khu vực mấy chục cây số, ngay cả khu đất gần như đã bị lật tung lên.

Xác chết la liệt khắp nơi trên đất, máu đã chảy thành sông!

Mỗi cái hố bom to lớn làm cho cả một vùng đất chỉ còn lại vẻ hoang tàn.

‘Về phần Quạ đen và mấy người khác, bọn họ cũng không ngờ tới Vũ Hoàng Minh lại bất ngờ phát động tấn công như vậy.

Khi bọn họ nhận được tin tức thì bọn họ đã rời khỏi Bắc Sơn.

Mấy người kia đang nồi trận lôi đình trên máy bay.

“Đáng chết!”

“Đáng chết!”

Đại quân của chúng ta nhiều như vậy, ít nhất cũng phải tổn thất mười nghìn quân!”

Mặt của Quạ Đen đen thui, tay vịn của chiếc ghế bên cạnh đều đã bị anh ta bóp làm cho biến dạng.

Sắc mặt của Lão Hắc Tử cũng vô cùng âm u, sát ý đã sôi trào.

Chỉ có sắc mặt của ông già kia là không có chút thay đồi nào, giống như đã dự liệu được kết cục từ lâu.

“Tổ chức đương nhiên sẽ phái người đến xử.

lý anh ta, không cần phải đề ý….”