Chương 346: Bắt gian tế
“Hãy đến địa bàn của chúng ta, bắt quỷ!”
‘Vũ Hoàng Minh ánh mắt lạnh lo, chậm rãi thờ ra một nàn khói.
Gần một giờ lái xe.
Cuối cùng chiếc xe cũng đi đến Đại bản doanh của Chiến Long Quân.
Nó nằm cách Huế hàng chục kilomet về phía bắc, một thung lũng trong quần thề núi.
Có những ngôi nhà thấp ð khắp mọi nơi, được bao phủ bời những tấm màn xanh.
Dù có bị vệ tỉnh chụp.
thì trong mắt mọi người cũng chỉ là núi rừng.
Khi xe chạy đến gắn khu dân cư thì bị chặn dừng lại.
“Vui lòng xuất trình giấy tờ!”
Người lính làm nhiệm vụ canh gác cửa ra vào, chặn xe lại với về mặt lạnh lùng.
Trương Hài Long không nói gì, lấy ra từ trong túi lệnh bài của mình .
Vài người lính vừa nhìn họ liền lập tức đứng thẳng dậy.
“Chào anh Hải Long!”
Trương Hải Long gật đầu: “Đứng canh cho.
tốt vào”
“Vâng!”
Ngay sau khi đạp ga, chiếc xe việt dã từ từ chạy vào trong Đại bản doanh Nhìn khung cảnh quen thuộc, Vũ Hoàng Minh vô cùng xúc động.
Gần hai năm anh không quay lại đây rồi, chỗ này vẫn không có gì thay đồi .
Tuy nhiên, lần này anh đến là bắt nội gián, lại còn là người đã từng cùng anh chiến đấu . Cuối cùng trong lòng anh vẫn cảm thấy có chút không nỡ.
Khi xe dừng trước một tòa nhà thấp ở trung tâm Đại bản doanh, ánh mắt của vô số binh lính đều nhìn qua ..
Ở đây, không phải ai cũng có thể đến được.
Những người có thể đến đây đều là tổng tư.
lệnh.
Trong Đại bàn doanh, Tổng tư lệnh được giữ lại rất ít.
Hầu hết các tổng tư lệnh đều đi đến biên giới phía Bắc đề chuẩn bị cho trận chiến.
Cửa xe mờ ra, Trương Hải Long xuống xe mờ.
cửa cho Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh chậm rãi bước xuống xe, nhìn về tòa nhà thấp trước mặt nơi anh từng sống, trên môi nỡ một nụ cười hoài niệm.
“Đã lâu không trở lại rồi”
Tuy nhiên, những ánh mắt nhìn qua đều đồ dồn vào người Vũ Hoàng Minh.
Thật ra họ biết Minh Vương sớm đã trờ về Huế rồi, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa đến Đại bản doanh .
Tuy nhiên, khi họ thực sự nhìn thấy Vũ Hoàng Minh xuất hiện trước mặt họ, tất cả đều sững sỡ.
Cuối cùng, không biết là ai trong đám đông hét lên.
“Là Mình Vương, Minh Vương đã trỡ lại!”
“Minh Vương đã trở lại!”
Âm thanh vang vọng đến bốn phương tám hướng truyền đi khắp mọi nơi.
Nhất thời, toàn bộ Đại bản doanh Chiến Long Quân sục sôi.
Tất cà những người nghe thấy âm thanh này.
đều bỏ việc đang làm sang một bên và lao về nơi phát ra âm thanh.
Bao gồm mười mấy vị đại soái cấp bốn sao.
và năm sao còn lại của Chiến Long Quân cũng lần lượt đứng dậy và chạy nhanh đến nơi mà Minh Vương từng ờ.
Khi hàng chục nghìn chiến binh xuất hiện trước mặt Vũ Hoàng Minh, tất cả đều nín thờ.
‘Vũ Hoàng Minh quay đầu lại và nhìn những người anh em đã từng sát cánh chiến đấu cùng mình, trên mặt nỡ một nụ cười mïm.
‘Vô số binh lính quỳ một gối: “Chúng tôi chào.
Minh Vương!”
Âm thanh truyền đi thật xa, vang vọng khắp.
Đại bản doanh.
Âm thanh chấn động làm cho màng nhĩ đau nhức.
Vũ Hoàng Minh gật đầu, trầm giọng nói: “Đứng dậy đi, lần này tôi đến đây chính là thăm mọi người, tiện thể giải quyết một số việc. Ngoại trừ đại tướng và người cấp bậc ở trên ra thì những người khác đều quay về đi. Làm gì thì làm địt “Vâng!”
Hâu hết mọi người đã rời đi, chỉ còn lại mười bảy mười tám người.
“Minh Vương, lần này cậu trờ về cẩn giải quyết việc gì?”
Một người đàn ông trung niên hơi lớn tuổi bước tới hỏi.
Người này là đại soái năm sao của Chiến Long Quân, Từ Mặc Dương.
‘Vũ Hoàng Minh cười, nhìn anh ta và nói từng chữ: “Quay lai giết người!”