Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 313




Chương 313: Uy hiếp Không thể trà Vũ Minh Hoàng mìm cười.

“Đại giáo chủ thật đúng là bình tĩnh, vậy còn mời ông nhìn xem, hôm nay ông có thể hay.

không xảy ra tai ương đấm máu?

Nói xong, đưa tay rút dao găm từ thắt lưng ra đặt lên bàn. Ông lão dưỡng như đã nhìn thấy.

quá nhiều, lắc lắc đầu: “Hôm nay tôi không có tai ương đẫm máu, nhưng người trong gia đình cậu thì sẽ c: Trong phút chút về mặt Vũ Minh Hoàng hoàn toàn nguội lạnh. Nâng tay lên trên, cảm dao.

găm, hung hăng đâm xuống!

Bàn đá vậy mà bị đâm xuyên qua như đậu phụ.

“Ông đang uy hiếp tôi?” Về mặt Vũ Minh Hoàng có phần đáng sợ. Nhưng còn chưa tới thời điểm không thể kiểm soát được.

“Cũng không phải, tôi chỉ nói sự thật mà thôi”

“Nếu như cậu không tin, cũng có thể gọi điện cho vợ của cậu, cô ấy đã sớm không có ờ nhà”

Ông lão thản nhiên cười, đối với hành động của Vũ Minh Hoàng không đề vào mắt.

Vũ Minh Hoàng nhìn lão già, vẻ mặt giống như không phải đang nói đùa mình.

Huống chỉ, mấy ngày sau khi anh đến Huế không có gọi điện cho cô. Bời vì trước đó anh đã dừng mỡ điện thoại. Trước khi tìm thấy Dâu Tây.

anh sẽ không gọi điện cho Tô Thanh Trúc.

Nhưng bây giờ…

Anh lấy điện thoại ra gọi điện cho Tô Thanh Trúc, thế nhưng điện thoại ở tình trạng tắt máy!

Đột nhiên anh nhìn về phía ông lão, trên mặt đối phương vẫn như cũ lộ ra về mặt thản nhiên.

“Ông muốn chết!”

Con dao găm trong tay xẹt qua, trực tiếp cắt đứt một sợi tóc trắng trước trán của ông lão.

Nhưng mà đúng lúng này, điện thoại của anh vang lên.

“Cậu Minh, không tốt rồi!”

Đầu dây điện thoại kia truyền đến giọng của một ám vệ.

“Bảo các người bảo vệ cô Thanh Trúc, các người hiện tại đang ð đâu?”

Trong giọng nói của Vũ Minh Hoàng mang theo một tỉa tức giận.

“Cô Thanh Trúc đã biết sự tồn tại chúng tôi, đã từ công ty rời khỏi Vân Xuyên, ngồi máy bay.

đi Huế rồi!”

“Cái hả!”

Vũ Minh Hoàng biến sắc! Thanh Trúc đến Huế rồi? Bên trong Huế, dám khẳng định những người đó chắc chắn đều biết Tô Thanh Trúc là vợ của anh, nếu cô bị những người đó bắt đi, chẳng phải là…

Anh cúp điện thoại, lập tức nhìn về phía Sð Thanh Nam và Trương Hải Long.

“Hiện tại lập tức gọi điện cho người phong tòa tất cả sân bay Huế và kiểm tra thẻ căn cước của họ, hai người đi trước ra sân bay, nhìn xem có thể tìm được Thanh Trúc hay không.”

Sð Thanh Long và Trương Hài Long liếc nhìn thoáng qua nhau, liền hiểu rằng mọi việc đang gặp phiền phức. Cô Thanh Trúc thế nhưng cũng đến Huế, điều này không phải là cho cậu Minh thêm phiền phức sao?

Một khi cô có chuyện gì không may, cậu Minh sẽ lật tung cả cái đất Huế này lên!

“Vâng!”

Hai người không dám chậm trễ nữa, lập tức xoay người rời đi. Tại chỗ, cũng chỉ còn lại ông già đại giáo chủ và Vũ Minh Hoàng.

“Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở Huế chứ?”

Ánh mắt lạnh như băng của Vũ Minh Hoàng.

nhìn chằm chằm nhìn ông lão, trong tay cầm chặt dao găm theo sau đều có khả năng tiến nhanh đến cổ đối phương.

Anh cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Tô Thanh Trúc muốn đến Huế?

Nếu là bời vì lá thư của chính anh để lại kia sẽ không chờ tới bây gið mới đến. Còn có một khả năng đó chính là bị người uy hiếp.

Anh thà rằng tin tưởng vào khả năng thứ hai!

“Tôi không biết” Vẻ mặt ông lão vẫn như.

trước, khẽ lắc đầu “Vậy ông đi chết đi!”

Lúc này đây, Vũ Minh Hoàng không cho ông ta bất kỳ cơ hội nào, con dao găm trong tay anh xẹt qua cổ của ông ta.

Máu tưới giống như suối mà tuôn ra ào at.