Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 295




Chương 295: Gián điệp

“Không biết Minh Vương tìm tôi có chuyện gi”

Sắc mặt Vu Phi đặc biệt khó coi, cúi đầu không muốn nhìn Vũ Hoàng Minh.

Nếu không phải tại anh, thuộc hạ của cậu sẽ không phải chết.

“Đề Diệp Bách Kiên đưa hắn vào lếu lớn đi!”

Vừa dứt lời, ngay cà Diệp Bách Kiên cũng nhướng mày.

Anh ta hơi khó hiểu nhìn Vũ Hoàng Minh, không rõ Vũ Hoàng Minh có suy tính gì.

Vì sao lại muốn đề anh ta dẫn người đến lều lớn?

Nhưng nhìn ánh mắt cùa Vũ Hoàng Minh, anh ta linh cảm có chuyện đã xày ra.

Thấy Vu Phi chậm chạp không chịu di chuyển, Diệp Bách Kiên đành mỡ miệng nói: “Ngần người gì đấy? Đi lẹ lên!”

“Vâng!”

‘Vu Phi cực kỳ không tình nguyện rời đi.

Diệp Bách Kiên sóng vai đi về phía lều lớn với Vũ Hoàng Minh.

“Anh định làm gì?”

Diệp Bách Kiên hơi nghỉ ngỡ nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.

“Anh không cảm thấy rất kỳ quái sao?”

Vũ Hoàng Minh vừa nói vừa tự mình châm một điếu thuốc.

Diệp Bách Kiên vẫn mịt mù, lắc đầu khó hiểu.

‘Vũ Hoàng Minh bực bội liếc anh ta một cái, nói: “Bình thường anh cũng thông minh lắm mà, sao bây giờ lại ngu đột xuất vậy?”

Nếu như Diệp Bách Kiên không phải một kẻ thông minh, anh ta tuyệt đối không thể ngồi ð vị trí bây giờ.

Chỉ là, nếu anh ta muốn giữ lại một kẻ có ý định rồi khỏi doanh trại, tất nhiên phải có suy.

tính của riêng mình.

Nếu nghĩ lại ð góc độ khác thì dưới mệnh lệnh của anh và Diệp Bách Kiên, có kẻ nào chán sống dám nồi máu phiêu lưu, vi phạm quân lệnh?

Chì có một khả năng duy nhất là tên đó có vấn đề!

Diệp Bách Kiên nghe anh nói như vậy, cuối cùng cũng hiều được ý anh.

“Anh cảm thấy bên phe tôi có người của tổ chức kia nằm vùng?”

Vũ Hoàng Minh khẽ cười thành tiếng, “Xem ra anh chưa ngu hết thuốc chữa.

Diệp Bách Kiên trợn trắng mắt, không đáp lại.

Nhưng đại bản doanh của anh ta mà cũng dám phái người đến nằm vùng, lẽ nào bọn chúng không sợ một người đến là thêm một người bay màu sao?

“Thật ra, điều làm tôi tò mò nhất không phải chuyện này.”

‘Vũ Hoàng Minh từ tốn nhả ra một hơi khói, ánh mắt chợt trờ nên lạnh lẽo.

“Vậy là việc gì?” Diệp Bách Kiên hồi.

Vũ Hoàng Minh chậm rãi mỡ miệng: “Tôi tò mò, sao từng cử động của anh đều bị bọn chúng biết được? Chẳng lẽ anh không thấy tò mò sao?

Rõ ràng anh bị ai đó nắm được hành tung, rồi bị đánh lén, nếu đối phương không có sự chuẩn bị thì anh cảm thấy những việc này có thể xảy ra không?”

“Với một chút chuẩn bị của anh thì khi đối mặt với hai kẻ đó, lẽ ra chúng phải chết trong tay anh rồi.”

‘Vừa dứt lời, Diệp Bách Kiên cũng khựng lại.

Cuối cùng anh ta cũng thông rồi.

Trong đám thuộc hạ của anh ta có chuột của bọn chúng nằm vùng!

Lúc trước anh ta hoàn toàn không đề ý điều này, dù gì cũng chỉ cần một câu nói của hắn ta cũng có thể khiến cho lệnh Thiên Vương mất đi hiệu lực.

Mà mất đi cũng không sao, chẳng ảnh hưỡng gì.

Nhưng xem ra bây gið, hành tung của bản thân đều bị nắm rõ cả rồi, còn chuyện gì bọn chúng không biết nữa?

“Xem ta tôi phải điều tra kỹ một phen Ánh mắt anh ta lộ ra một tia sát ý.

Nếu dám đến thì tuyệt đối đừng để anh ta tra ra được.

Nếu bị tra ra thì bọn chúng không gánh nồi hậu quả đâu!

“Đó là chuyện của anh, tôi chỉ nói vậy thôi.”

Vũ Hoàng Minh nhếch miệng cười, nhưng trong lòng hơi lo lắng.

Trong đám thuộc hạ của mình, có khi nào cũng có gián điệp của bọn chúng hay không?

Nếu có thì anh phải làm thế nào?

Các chiến hữu của anh đều từng có giao.

tình sâu đậm với anh cả.

Anh lắc đầu, thỡ dài một tiếng.

Lúc hai người đi vào lều lớn và ngồi xuống, kè đó cũng được giải lên.

Vu Phi áp giải tên sĩ quan đi vào lều lớn.

“Minh Vương, Diệp Vương, giải người đến Diệp Bách Kiên nhìn thoáng qua tên sĩ quan bị đưa đến, sắc mặt lanh lẽo.