Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 234




Chương 234: Xe thể thao giá triệu đô

Số còn lại cũng là những chiếc xe thể thao trị giá hàng triệu đô la, đủ mười tám chiếc.

Một đội hình sang trọng như vậy đã làm lóa mắt những người dân xung quanh.

“Hôm nay là thiên kim nhà nào gả đi đấy, đội hình xa xỉ như vậy.”

“Trời ạ, có 18 chiếc siêu xe, giá trị ít nhất cũng phải hơn 355 tỷ đồng !”

“Tôi nghe nói hôm nay hình như là nhà họ Tô, cô ba nhà họ Tô kết hôn.”

“Người đến cưới cô ấy chính là đứa nhỏ làm xấu hồ nhà họ Tô hồi đó!”

“Cái gì, không phải chứ…”

Nhiều người dân bàn tán, ai cũng không dám tin đó là sự thật.

Nhưng những lời của họ, Vũ Hoàng Minh cũng không nghe thấy.

Bây giờ, anh đang lái một chiếc siêu xe màu bạc.

Phía sau là Sở Thanh Nam và Trương Hải Long.

Xa hơn phía sau, là các đại tướng, trung úy và tiểu tướng của đội ba.

Vừa đúng mười lăm người.

Tiếng gầm rú đỉnh tai nhức óc của chiếc xe thể thao vang lên khắp con phố Vân Xuyên, thu hút sự chú ý của vô số người.

Cũng có rất nhiều cô gái trẻ trung, xinh đẹp tràn đầy tâm hồn xuân thì, mong một ngày nào đó cũng sẽ được đãi ngộ như này.

Xe chạy suốt một đoạn đường, cuối cùng dừng lại trước cồng nhà họ Tô.

Lần lượt lấp đầy chỗ đậu xe ở hai bên.

Vũ Hoàng Minh mặc trang phục chú rề đỏ rực, bước xuống xe, trên tay cầm bó hoa hồng lộng lẫy.

Dưới sự la ó của nhiều vị khách, anh đến phòng của Tô Thanh Trúc.

Lúc này Tô Thanh Trúc đang ngồi trên giường trải khăn trải giường màu đỏ và chăn đỏ.

Đầu cô được trùm một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, hai tay cô lặng lẽ đặt trên chân.

“Mẹ, ba đến rồi.”

Dâu Tây mặc một chiếc váy nhỏ màu đỏ, trên môi nở nụ cười.

Đưa tay muốn Vũ Hoàng Minh ôm.

Vũ Hoàng Minh chạm vào đầu nhỏ của Dâu Tây, cười: “Lát nữa ba bế Dây Tây sau có được không?”

Dâu Tây gật đầu, đứng sang bên cạnh.

Vũ Hoàng Minh bước đến chỗ Tô Thanh Trúc, quỳ một gối, trên tay lấy ra một chiếc nhẫn kim cương.

“Thanh Trúc.”

“Anh xin lỗi, để em đợi ngày sáu năm rưỡi rồi.

“Anh biết khoảng thời gian này là khoảng thời gian khó khăn và đau khổ nhất của em.”

“Anh xin lỗi, anh đến muộn.”

Vài câu nói khiến Tô Thanh Trúc hai mắt đỏ bừng, thân thể xinh đẹp run lên, khóe mắt âm thầm rơi lệ.

Trong phòng, vài người bạn thân nhất của Tô Thanh Trúc đều im lặng.

Sờ Thanh Nam và Trương Hải Long cùng những tướng sĩ của đội số ba lặng lẽ xem cảnh này.

Bọn họ đều biết, cậu Minh đã đợi ngày này suốt sáu năm.

Từ ngày quen biết cậu Minh đó, bọn họ liền biết mình có một người chị dâu đang chờ cậu Minh trờ về.

Bây giờ, anh đã trở lại.

Anh mang theo vinh quang đỉnh cao trở lại.

“Hiện tại, anh đã trở lại.”

“Dù tương lai có ra sao, anh đều sẽ yêu em, yêu thương con gái của chúng ta, một đời một kiếp.”

“Anh cũng sẽ không đề cho hai mẹ con em bị tổn thương.”

“Thanh Trúc, gả cho anh nhé với!”

Vũ Hoàng Minh cười, lặng lẽ nhìn Tô Thanh Trúc đang trùm đầu bằng khăn màu đỏ.

“Ừm, em đồng ý.”

Giọng nói có vài phần nghẹn ngào truyền đến.

Một bàn tay dịu dàng từ từ vươn ra.

Vũ Hoàng Minh hưng phấn đặt hoa xuống, lấy chiếc nhẫn kim cương ra, đeo vào ngón áp út của Tô Thanh Trúc.

Sau đó anh đứng dậy, nhẹ nhàng nâng chiếc khăn trùm đầu màu đỏ lên.

Tô Thanh Trúc đang khóc, trên mặt nð nụ cười hạnh phúc.

Vũ Hoàng Minh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Dâu Tây ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này liền hô lên một tiếng non nớt: “Ba, con cũng muốn hôn!”

“Hahaha.”

Trong phòng vang lên một tràng cười…